Nỗi sợ của việc HỌC Y....

preview_player
Показать описание
Chạy nhanh đi, Y không đùa đâuuu. Huhu, yess, sau 3 tháng vẽ liên tục, Cận cuối cùng cũng hoàn thành video về Y phần 2, cảm ơn Minaaaa rất là nhieefuuuuuuuuu vì đã đợi và ủng hộ Cận ạ.

Cảm ơn Hành Trình AFK đã tài trợ cho video của Cận ạ, mn hãy vào link để tải game

Và nhớ nhập CODE: HanhTrinhAFK để nhận 200 Kim cương và 20.000 vàng. Và cập nhật các thông tin của game tại fanpage chính thức của game Hành Trình AFK nhaaa:

► Mạng xã hội
Feedback gửi qua Fanpage nha:
Donate Cận hị hị

© Bản quyền thuộc về Cận Thị TG
© Copyright by Cận Thị TG
☞Nếu re-post trên các mạng xã hội khác ngoài youtube, vui lòng gắn link dẫn đến page Cận Thị TG và video này ở phần mô tả hoặc comment
#canthitg #animation #funny #fypシ゚viral #fyp
#AFKjourneyVN #RPG #freetoplay #HanhTrinhAFK

Cận Thị TG
Рекомендации по теме
Комментарии
Автор

NHÀ TÀI TRỢ GAME Hành Trình AFK cho Cận rất nhiều Kim Cương và Vàng (Irl 👀 đủ trả tiền điện nước á nhaa), hãy tải và ủng hộ game tại:

À há, đừng quên nhập code HanhTrinhAFK để nhận 200KC và 20.000 Vàng

Nếu bạn muốn cập nhật thông tin game thì đây là các kênh chính thức của game

Hãy tải và ủng hộ Hành Trình AFK nha mina

canthitg
Автор

Tôi chúc cho Cận nói riêng và cho tất cả những ai đang làm bác sỹ, đang ngày đêm cống hiến để bảo vệ sức khỏe của mọi người sẽ luôn "KHỎE MẠNH về cả TÂM - TRÍ - SỨC"
Chúc cho tất cả hạnh phúc và bình an <3

Pobbrose
Автор

Nhà mình có ba người anh em, 1 ông học y 1 ông học sư phạm và 1 ông học cntt là mình. Cả ba thằng đều tóc bạc trắng trong khi mới 23-25 tuổi nhưng ông học Y là lắm bệnh nhất khi có trong mình trầm cảm, stress, bệnh tiêu hóa do thức đêm, đau cột sống... Lâu lâu gặp ông tâm sự là ông khóc mãi vì sợ không có tiền phụng dưỡng cha mẹ, cưới vợ vì Y học lâu quá lại quá nhiều tiền.
Thật sự rất tôn trọng các bạn nào theo Y, dành nửa cuộc đời để học rồi nửa còn lại để giúp người. Mong rằng sẽ có thật nhiều may mắn, thật nhiều niềm vui đến với các bạn trong cuộc đời

SuperDuck
Автор

em hiện tại đang ở Mỹ, cũng theo ngành Y bên này. Mọi thứ em trãi qua giống y chang cận kể, lâu lâu còn tồi tệ hơn do em là người châu á, và họ rất phân biệt em, với các sinh viên người da trắng khác.
Hơn nữa, em còn phải học ngôn ngữ thêm, vì trong ngành Y có nhiều từ chuyên môn mà tiếng anh của em lúc mới bước chân vào ngành Y cũng chỉ đủ sài thôi.

Tuy khó khăn là vậy, em vẫn luôn cố gắng giữ một tinh thần tích cực mỗi ngày, có thể mỉm cười với tất cả mọi bệnh nhân của mình, khiến cho ngày của họ tốt hơn phần nào. Cách mà em có thể làm được như vậy là em coi họ như gia đình của em vậy. Những lần họ mất trước mặt em mà em không thể làm gì, em toàn trách bản thân mình, em hoàn toàn không thể ngủ được mấy ngày sau đó luôn ấy. Những đêm đó em đã giành mọi thời gian để châu dồi thêm kiến thức và tay nghề, em không muốn nhìn thấy cảnh như vậy nữa.

Hôm nay coi video này của anh Cận, em cảm thấy mình không cô đơn nữa. Nỗi lòng được san sẽ rất nhiều cùng Cận ❤. Em cảm ơn Cận rất rất nhiều ạ.

TuấnFushiguro
Автор

cả mẹ mình và bố mình đều là bác sĩ, có nhiều đêm giao thừa mình và anh hai phải đón năm mới một mình vì cả bố và mẹ đều phải đi trực. Ngay từ nhỏ mình đã nhận thức được sự cao cả mà bố mẹ mình đang làm nên mình cũng không ích kỉ nề hà. Mẹ mình mải mê làm mà quên đi bản thân và rồi mất vì ung thư giai đoạn cuối. Ngày mẹ mình nằm viện, các bác sĩ cùng khoa và điều dưỡng đều quan tâm mẹ, làm mọi thứ để mẹ mình vui và lạc quan nhất. Nhưng rồi mẹ mình cũng mất năm mình 17 tuổi. Mình cảm nhận được môi trường bệnh viện mỗi khi đi trực cùng mẹ, sự mệt mỏi cuối ngày của mẹ và bố sau khi đi làm về. Có hôm bố mình về nhà với đôi mắt đỏ hoe vì ca mổ không thành công và bố không thể cứu được bệnh nhân của mình. Anh mình cũng theo y, mình luôn trân trọng những gì mà các y bác sĩ cống hiến. Mình cảm ơn và biết ơn rất nhiều.

QuynhLam-fm
Автор

Em thấy học y là một công việc cao cả
Đôi lúc phải chấp nhận việc không thể cứu được những bệnh nhân
Lần đầu em nghe tin người thân mất lúc đó cũng rất trống rỗng, ban đầu là chối bỏ, suy nghĩ nhiều thứ và chấp nhận
Quan sát qua câu chuyện ae có thể hiểu cảm giác đó, nhưng việc họ ra đi không phải tại anh, anh đã hết sức cứu họ rồi, rất hết sức rồi, nhưng ta phải chấp nhận thôi vì đó là một phần của cuộc sống 😢

anhtuanhoang
Автор

Tầm đoạn anh Cận nói về cảm xúc khi làm nghề y thì em cũng muốn chia sẻ một chút: Mẹ em là dược sĩ, sáng mẹ vẫn đi làm ở trung tâm y tế, bệnh viện nhưng tối đến thì mẹ đi bưng bê, ...chẳng có cái gì mà mẹ không làm cả vì lúc đó lương y, dược rất bèo (em xin phép phải nói từ này), cả tuổi thơ của em chỉ có ăn cơm cùng bà với bố, mẹ đi làm thêm về muộn lắm, em toàn ngủ quên mất ngoài ghế sofa ở phòng khách. Nếu không làm những nghề đó thì mẹ không thể nuôi em, 2 dì và cậu đi học cùng ông bà ngoại. Lớn hơn chút nữa, em nhiều lần nghe lén mẹ nói chuyện với bố, đại khái là mẹ em muốn nghỉ việc, mẹ bảo tiền lương không đủ nuôi em (bấy giờ có cả em gái em nữa), mẹ muốn chuyển sang nghề nào đó, chân tay cũng được (vì mẹ em lúc đó cũng khá lớn tuổi rồi nên xin việc khó). Lần khác, mẹ em kể với bố em về những bệnh nhân tháng này vẫn đến viện lấy thuốc, tháng sau chẳng thấy đâu nữa rồi những tiếng bước chân của các y tá, bác sĩ, tiếng còi cứu thương, tiếng khóc nấc của gia đình bệnh nhân rồi đủ số chuyện ở bệnh viện, mẹ bảo áp lực lắm. Nhưng em cũng không rõ vì sao đến giờ mẹ vẫn chưa nghỉ việc, em hỏi thì mẹ bảo "Mỗi lần có ý định nghỉ việc mẹ lại không nỡ, có cái gì đó giữ mẹ ở lại". Nên là con muốn chúc cho tất cả các điều dưỡng, y tá, bác sĩ, ...- những người làm trong lĩnh vực y tế có thật sự nhiều sức khỏe, phải thật khỏe mạnh ạ...

quynh_
Автор

Thật sự cảm xúc cứ dâng trào càng lớn tới tận cuối video, 1 video có cái nhìn thực tế nhất với ngành Y, k hoa mỹ, k cầu kì, chỉ là nỗi niềm và khó khăn của những người có tấm lòng nhân ái. Peace ❤

nguynpahm
Автор

Y học rất khó, kiến thức chuyên sâu rất nhiều, đối mặt với những tình huống không biết trước phải duy trì thái độ và tâm lí, nhất là trong tình huống giành giật sự sống cho bệnh nhân. Nhưng điều mà mình ngưỡng mộ là dù biết việc bệnh nhân sẽ mất do giới hạn tuổi tác mà gen quy định hay do hệ miễn dịch không kháng lại bệnh đc, ...thì các bác sĩ và cán bộ nhân viên y tế không bao giờ ngừng hi vọng cứu lấy bệnh nhân, chưa kể đến việc họ can đảm đối mặt với hiện thực rằng mình sẽ chứng kiến bệnh nhân mất đi bất kì lúc nào và chấp nhận quy luật tự nhiên ra sao thì họ vẫn cố gắn đến cùng. Duy trì 1 tinh thần thép và 1 trái tim nhân hậu không phải là điều ai cx làm đc. Cảm ơn Cận đã chia sẻ quan điểm góc nhìn về nghề y

AnhNguyen-meoh
Автор

Cứ mỗi lần xem video của Cận lại hiểu Cận hơn 1 xíu. Rất thích đoạn cuối!! Nó k vui nhưg cách Cận diễn hoạt rất hay!! Đưa cảm xúc rất tốt, rất điện ảnh… ko nghĩ sẽ được thấy những cảm xúc đó khi xem một kênh nội dug giải trí như z, đoạn ngồi trên xe rất lâu nhưg No k tua xíu nào luôn TvT rất đỉhhh

SiNoStudio
Автор

Trước đây em cũng từng trải qua cái cảm giác đó rồi....phải nói là kinh khủng thật sự...
Lúc đó là khi em đang là sinh viên y, vào 12:35 phút tối, đang ngồi làm bệnh án với thằng bạn thân.Ban đầu cũng cười cười nói nói vui vẻ lắm, bỗng con gái của một ông cụ cỡ 87 tuổi hét lên "Ông lên cơn co giật rồi!Bác sĩ ơi, đến đây nhanh đi!!"
Tiếng hét nghe mà cay xé lòng.Tất cả mọi người kể cả em vội chạy đến chỗ ông cụ đó, và em đc giao cho trách nhiệm giống anh đó:ÉP TIM.
Tính ra đó là lần đầu em thực hành mà tay em run đến thế, cái cảm giác nắm trong tay sinh mệnh nhỏ bé đang hấp hối đó nó ám ảnh cực kì luôn.
Tiếng khóc chen lẫn tiếng "thụp thụp" liên hồi từ từng động tác ép tim khiến em lo lắng, em sợ.
Nhưng cuối cùng em cùng mn lại chẳng thể níu kéo hơi thở của ông ấy, ông đã tắt thở.
Thực sự ấy, em cảm giác hồi hộp, ám ảnh đến tận bây giờ.Có khi đang làm việc là lại nhớ đến chuyện đó rồi suy nghĩ đến tương lai của mình...liệu nó có như thế không?
Em xem xong cái video này của anh Cận phải nói là nó hay cực.Anh Cận truyền đạt rất dễ hiểu, đôi lúc lại hơi mắc cười, nhưng đến lúc xem đến cái đoạn đó, kí ức tưởng chừng như phai màu đó nó trỗi dậy một cách rõ rệt giống như em đang trải qua nó lần hai ấy
Mong anh Cận tiếp tục ra thêm nhiều video khác chất lượng giống như bây giờ;3

Lynnquantity
Автор

Mình vừa dừng việc học để xem hết video của Cận, thực sự trên vid đã miêu tả cực kỳ chi tiết những gì diễn ra trong thời còn là sinh viên y, khiến mình cực kỳ xúc động, ký ức về những ngày đi trực các khoa, đặc biệt là khoa cấp cứu ở Nhiệt đới trung ương ùa về, nó sống động khủng khiếp. Nói thật mọi người nếu có người nhà học Y, hãy dành cho họ sự quan tâm thực sự, chứ không phải sự ngưỡng mộ hay những lời khen đơn thuần, đôi khi những gì mình trải qua khủng khiếp nhưng mình không dám kể với người nhà, mình sợ lây cho họ những tiêu cực. Cũng nhân đây chúc những ai đang bước trên con đường học y vững vàng nhé.

HangNguyen-cknb
Автор

mình lớn lên ở một vùng có tiếng về mấy vụ ma quỷ tâm linh, nên mình khá là gan và chả sợ mấy thứ vô hình như ma quỷ. Nhưng khi mình lên xe cấp cứu cùng ông nội mình đi bệnh viện, lần đầu tiên mình sợ một thứ gì đó không có thật. Cái cảm giác ngột ngạt, khó thở bên trong xe cấp cứu bao trùm lấy mình, một cảm giác khó tả. Cho nên mình thật sự nể các các bạn sinh viên y nói riêng và tất cả những người hành nghề y nói chung. Chỉ mới cảm giác ngồi trên xe cấp cứu đã khiến mình ko chịu nổi huống gì là mọi người chứng kiến cái ch*t 28:55.
Mong Cận sẽ tiếp tục cố gắng và nổ lực hết mình 💪

HieuLe-fcdz
Автор

Cận làm mình nhớ tới mẹ kể chuyện khi lần đầu thấy bệnh nhân qua đời khi làm sinh viên. Mẹ nói ông ấy qua đời rất nhanh và thầm lặng, và mẹ nói là rất hối hận vì nếu kiểm tra ông ấy kĩ hơn thì sẽ phát hiện ra ngay vấn đề. Nhưng vì lúc đó bệnh nhân đông và ông ấy trông rất khỏe khoắn nên các sinh viên không lường trước được. Thế là từ đó mẹ luôn cẩn thận trông việc điều trị và chẩn đoán bệnh.
Nên mình thật sự rất kính phục các bác sĩ, y tá và sinh viên học y. Vì cho dù có gặp khó khăn gì, họ vẫn luôn tìm cách cứu chữa.

tkitart
Автор

"Nếu có thể chọn lại một lần nữa trong cuộc đời tôi sẽ chọn một nghề khác, một nghề mà tôi có thể ngủ ngon giấc, không bị đánh thức lúc nửa đêm, sợ phải đứng giữa sự sống và cái chết, sợ phải quyết định số phận của một người. Thất bại của chúng ta sẽ không phải chúng ta mà chính người bệnh sẽ trả giá bằng và đôi khi là sinh mạng của chính họ"
( từ một người bạn đang học Y của mình )

randomgaydude
Автор

Xem xong vid mới của anh Cận mà lòng tôi như cứ thấy đau nhói. Không biết là, mọi người còn nhớ cách đây 1 tháng, có vụ cháy lớn ở Định Công không? Thì vụ cháy đó, thật sự rất rất gần nhà tôi. Nhà bác ấy là cửa hàng lâu năm ở đó, người ở khu đấy ai cũng biết bác cả. Tôi thì không biết gì về bác, nhưng bố mẹ tôi thì có, bởi mấy lúc cần mua vật liệu đồ dùng các thứ đa phần bố mẹ tôi đều qua chỗ bác cả.

Ngày hôm ấy gió nổi to. Tôi vì lo rằng bố ở cửa hàng không về được do mẹ mượn xe bố để về nhà trước lo việc trông thằng cháu nên tôi đã xách xe đi giữa tiết trời âm u đó. Khi đi qua nhà bác, mọi thứ khi đó còn rất bình thường. Vừa đặt chân đến cửa hàng thì trời đã đổ mưa to, rất to là đằng khác. Bố tôi đã xong việc nhưng nói rằng hai bố con sẽ ngồi đợi một lúc để khi nào ngớt mưa sẽ về. Cỡ 5' sau, xe công an phường lao vút qua ngay trước mắt tôi và bố. Cả 2 đều cảm thấy bất an mà ngó theo hướng xe đi. Lúc 2 bố con lên xe đi về, mưa vẫn chưa tạnh nên tôi trùm tạm áo mưa lên đầu. Tôi đi về mà chẳng thể nhìn rõ phía trước, chỉ biết khi đó bên doanh trại bộ đội họ đã phong toả lối đi, nói rằng không thể đi qua nơi này nữa. Họ nói rằng có cháy lớn. Tim tôi đập mạnh hơn, vì chỉ còn 1 chút nữa thôi là về đến nhà. Có lẽ bố tôi cũng cảm thấy bất an giống tôi lúc đó, nhưng vẫn ráng chạy xe qua đường tắt để về. Khi đi qua đường tắt bố tôi mới nhận ra, là nhà của bác H đang cháy. Một vụ cháy rất to là đằng khác. Dù sau ý đã về đến nhà và đảm bảo rằng nhà tôi không ảnh hưởng gì, nhưng bố tôi vẫn vòng xe qua gần đó để nghe ngóng tình hình. Cháy từ chiều muộn, nhưng đến tối mới hết được.

Đêm đó, chị tôi không thể ngủ được. Mẹ tôi đọc bài báo về bác cũng vừa khóc vừa trằn trọc không thể ngủ được. Tôi không khóc, nhưng tim tôi như thắt lại. Nỗi sợ vô hình này bủa vây lấy khu nhà tôi suốt 1 tuần liền. Họ bàn tán, họ tiếc thương, họ dừng xe lại và nhìn căn nhà giờ đã không còn một ai ở đó nữa. Một vài ngày sau, ở đó có 1 bàn nhôm cùng đồ thờ cúng, bên cạnh đó là tờ cáo phó dán trên miếng bạt lớn đã phủ kín lối đi vào. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự đáng sợ khi có người ra đi, không chỉ 1 mạng người, mà tận 4 mạng người lận. Xót xa lắm. Vậy nên tôi tự hỏi, những người làm bác sĩ ấy như qua lời kể của anh Cận, họ còn có thể thấy áp lực như nào khi phải chứng kiến điều đó gần như mỗi ngày.

P/s: Từ người hèn từng hẹn anh xin chữ kí trong hẻm ở bài về 4 màu brand mà không biết anh nhớ không. Dù buồn vì anh bị mất acc fb, nhưng mà em vẫn sẽ luôn ủng hộ anh kể cả trên YouTube ạ

darlosolrandolph
Автор

Mình đã từng trải qua tất cả những việc như trên vid của một sv y cũng như cảm giác khi phải chứng kiến việc đánh mất bn của mình trên tay mình... và hiện tại mình vẫn tiếp tục công việc ấy. Rất cảm động và cám ơn bạn vì đã làm vid này. Vì mình như thấy có thêm một người hiểu được những cảm giác ấy và hy vọng những ai không làm trong ngành Y cũng có thể hiểu được những gì chúng mình đã trải qua đôi chút, để thông cảm với nhau hơn. Vì các bác sĩ, suy cho cùng, chỉ là những con người bằng xương bằng thịt như bao người khác thôi.

baotranauduong
Автор

Mình từng làm part-time tại quán cafe, có anh Cửa hàng trưởng(CHT) theo học ngành Y. Mẹ ảnh rất tự hào về con trai của mình, năm trước còn đăng status chúc mừng sinh nhật ảnh - mong con trai sẽ thành bác sĩ cứu bao đời người. Nhưng anh ấy bỗng trở bệnh đầu năm nay, tại phòng trọ. Do áp lực học y + áp lực từ quản lý(quán cafe của mình nằm trong chuỗi thương hiệu P, có logo màu xanh lục ấy).
Sau đó, anh qua đời luôn, tại quê nhà sau khi bác sĩ bảo tiên lượng xấu.
Chưa kịp tốt nghiệp ra đời cứu người, đã qua luôn cả kiếp người.
Bởi thế, học y áp lực lắm. Chưa vào ngành mà trong trường đã áp lực rồi. Nen mình rất kính trọng các y bác sĩ, bao nhiêu dồn nén; áp lực; uất họ kìm lại trong lòng hết. Mấy ai hiểu?

hoangnguyentrinhan-kfpt
Автор

Coi video này tôi lại nhớ đến khoảnh khắc ở phòng cấp cứu, các bác sĩ cấp cứu cho anh 2 tôi . Nhìn anh tôi thoi thóp trên giường bệnh mà mình chẳng thể làm gì được, các bác sĩ cũng cố gắng ép tim, sốc điện nhưng mà anh 2 tôi không trở lại nữa. Hàng loạt ký ức về anh 2 tôi chạy qua trong đầu, tôi và mẹ tôi đứng nhìn bất lực, chẳng có phép màu nào xảy ra cả. Cũng đã được 4 năm rồi kể từ cái ngày ấy. Quả thật khi nhìn một sự sống vụt tắt, nó là một cái gì đó rất là đau đớn, chắc hẳn ai rồi cũng sẽ phải cảm nhận những câu chuyện như vậy thôi. Tôi mong rằng tất cả các bạn hãy đối xử tốt với những người xung quanh mình, đặc biệt là người thân, quan tâm họ nhiều hơn, nếu có đi xa thì về thăm họ thường xuyên hơn, đừng để sau này hối hận muộn màng nhé.

quangngaiautomation
Автор

Hồi nhỏ mình nghĩ rằng lớn lên sẽ học y và trở thành một bác sĩ giỏi, vì việc khám bệnh và cứu một ai đó là điều tuyệt vời nhất, cảm thấy mình là siêu nhân vì đã cứu một mạng người vậy.

Nhưng khi lớn lên, cái suy nghĩ non nớt bị dập tắt bởi sự mong manh giữa ranh giới sống và chết, chứng kiến việc người thân mình qua đời dù có nỗ lực đi chữa khắp nơi làm mình không chấp nhận được việc người từng yêu thương mình mãi mãi sẽ không còn bên cạnh. Mình mới nhận ra không phải lúc nào bác sĩ cũng có thể cứu hết từng mạng người được, đôi lúc phải chấp nhận rủi ro. Nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ cái chết cũng là một cách giải thoát cho người bệnh khỏi sự đau đớn quằn quại mà nó gây ra, việc sống khi biết sức khỏe bản thân yếu dần hay tệ hơn nghĩ tới việc sắp rời xa trần thế nó khó tả lắm. Làm mình cũng không muốn trở thành bác sĩ hay điều dưỡng nữa ấy.

Dù giờ đang làm sinh viên ngành tâm lý học nhưng trong lòng vẫn có mối liên kết gì đó với ngành y nên xem video của Cận mình đã ngẫm nghĩ lại rất nhiều. Thật sự cảm ơn Cận đã làm ra một video vừa có tiếng cười vừa chạm tới cảm xúc người xem.❤

fleurwq