Từ 'con nhà người ta' suốt 21 năm đến bỏ học/thi trượt: Chuyện của mình | Áp lực học giỏi toàn diện

preview_player
Показать описание
Các bạn đã nghe tâm sự từ những người luôn bị so sánh với 'con nhà người ta', giờ đến lúc mọi người thấy một khía cạnh từ phía chính một đứa 'con nhà người ta'.
Chào mọi người, mình là Hải Anh, 21 tuổi, hiện tại đang du học ở Đức và mang danh hiệu 'giỏi toàn diện' từ khi còn rất bé. Có rất nhiều bạn nói rằng các bạn ước gì có được một cuộc sống, hay học giỏi được như mình, nhưng có lẽ chỉ cho đến video này. Hôm nay mình sẽ 'tự bóc phốt chính mình', cho mọi người một cái nhìn sâu hơn nhưng hoàn toàn thật vào cuộc sống 'hoàn hảo' của mình, chia sẻ hết về chuyện tại sao mình bỏ thi/trượt môn sau rất nhiều năm dán mác học giỏi trường chuyên lớp chọn, áp lực của mình,...
Cám ơn vì đã lắng nghe :)

✰mốc thời gian:
00:00 chuyện gì xảy ra
00:52 mình được coi là 'con nhà người ta' ntn
02:37 áp lực của mình
05:29 lý do mình bỏ thi/trượt môn
06:33 mình rút ra điều gì?

✰ kết nối với mình:

✰xem thêm những video khác của mình:
Mọi thứ về mình, hối hận vì du học Đức, yêu trai Tây, dự định cưới, tự ti với ex người yêu??? | Q&A

✰thiết bị quay của mình:

✰ music:

all rights belong to their respective owners and companies. all of the audios used in this video are used for entertainment purposes. i do not own any of this content.

tags:
con nhà người ta, học giỏi, học giỏi toàn diện, trường chuyên, trường chuyên lớp chọn, đi học, điểm cao, chuyện học đường, chuyện học hành, chuyện trường lớp, áp lực học, áp lực điểm số, áp lực thi cử, thi trượt, trượt môn, bỏ thi, bỏ học, điểm kém, bệnh trầm cảm, stress, tâm sự, thi trượt phải làm sao, bài kiểm tra, nối sợ thất bại, nỗi sợ thi cử, rối loạn tâm lý, du học sinh, du học sinh đức, du học đức, du học sinh, vlog du học sinh, yo bae, yobaemaya
Рекомендации по теме
Комментарии
Автор

Còn mọi người thì sao? Hãy chia sẻ câu chuyện của mọi người cho mình biết với nhé, luôn đọc hết comment của mn ❤👇🏼
✰Kết nối với mình:

yobae
Автор

Cô giáo dạy Sinh hồi cấp 3 có nói với bọn em một câu: "Bố mẹ đừng nên so sánh mình với con nhà người ta, mà hãy so sánh con của ngày hôm nay với con của ngày hôm qua. Mỗi người là một cá thể khác nhau, không ai giống ai hết."

hoangvannguyen
Автор

Em vừa thi xong thpt quốc gia và sau khi xem xong video của chị em nhớ lại tháng ngày ôn thi cực stress của mình . Có những lúc vì stress và em lên youtube xem những video thi đại học ở trung quốc rồi bật khóc nức nở giữa 1-2h sáng . Nhưng em vẫn cảm thấy may mắn vì em không bị bố mẹ áp lực, em tự tạo áp lực lên bản thân mình và bây giờ em lại cảm thấy may mắn hơn rất nhiều bạn khác vì bố mẹ ủng hộ quyết định học ngành mà em yêu thích . Mặc dù em không học giỏi được mệnh danh con nhà người ta nhưng em chỉ mong các bạn, các em, các anh chị và chị Hải Anh đọc được cmt này đừng tạo áp lực cho bản thân mình quá hãy sống lạc quan và không gục ngã . Và điều em hi vọng ở bản thân em là có thể đỗ đại học và chúc mọi người hãy sống lạc quan hơn .

huecao
Автор

Em cũng bị peer pressure rất nặng, cá nhân em thấy những áp lực xung quanh em đều xuất phát từ chính cái tôi và tính cạnh tranh của mình, mỗi lần đạt được điều gì đó mà bản thân đã nỗ lực rất nhiều, em cũng vui nhưng vui vì những điều đấy hơn người khác, chứ không phải em đã vượt qua bản thân. Qua video của chị, em thấy phản ánh phần nào bản thân mình trong đó, suy cho cùng thì mình vẫn phải sống và nỗ lực cho đam mê, lý tưởng của mình. Chúc kênh của chị ngày càng phát triển ạ

haquachthu
Автор

Biêt là chị có vấn đề như vậy mà vẫn đạt được những thành tích đó làm em ngưỡng mộ chị hơn nhiều ạ <3 Cố lên chị nhé

katherinajoan
Автор

Em nghĩ là, thế hệ tụi mình, càng high education thì sẽ càng strive for inner happiness, và người nào còn tư tưởng so sánh cực đoan thì sẽ càng thụt lùi. E tin là thế hệ tiếp theo sẽ không bị áp lực điểm số nữa đâu ạ, do chúng ta đều nhận thấy chuyện đi so sánh là vô nghĩa, chúng ta xuất phát điểm khác nhau mà ^^

nguyentrantruong
Автор

C đang học y và cũng từng như e, thậm chí còn tệ hơn rất nhiều luôn. Từng được bao người ngưỡng mộ vì đậu trường y, nhưng mà từ năm 1 c đã xác định bản thân không hề phù hợp với môi trường này. Từ bạn bè, nội dung học hay cách học, c không chịu được nổi, và rồi thu mình lại, không tiếp xúc với ai. Và rồi c bị trầm cảm, đau khổ suốt thời gian dài mà không đến trường, bỏ thi liên tiếp, chỉ muốn chết để kết thúc mọi chuyện. Bởi vì c xấu hổ với bản thân kinh khủng, bởi vì c đã phụ lại 12 năm học cố gắng trước kia. Bây giờ căn bệnh đó đã đỡ hơn rất nhiều rồi, c đang cố gắng hoà mình lại với cuộc sống như bao người thường, mặc dù đến bây giờ vẫn còn rất khó khăn. Nhưng mà xem video của e cảm giác như được đồng cảm, cảm giác như được nói lên tiếng lòng vậy. Cảm ơn e nhiều nhé! Chúc e đạt được những điều e mong muốn!

tieungoloc
Автор

Em hiện đang là sinh viên năm 3 ĐH Ngoại Thương. Cũng giống như nhiều sinh viên khác, em có 2 năm sinh viên không vui vẻ gì: Trầm cảm vì mất định hướng, áp lực tương lai, môi trường học cạnh tranh và áp tâm lý cá nhân. Lên Đại học lần đầu tiên phải tự đi làm thêm, bị chửi sml và hầu như không đáp lại gì. Nhiều lúc uất đến tự chui vào 1 xó rồi khóc, còn chả dám khóc to. Đi học k ai quản nên càng ngày càng thờ ơ và rồi xuất hiện các con điểm C, D và thậm chí F ( học lại). Cũng vì tính hay so sánh mà ngày càng trở nên tự ti, nhát. Và cả 2 năm ĐH, hầu như trong lớp toàn ngồi 1 mình, đi đâu cũng 1 mình, mặt lúc nào cũng như đưa đám. Nhưng k hề chia sẻ với ai cả ( kể cả bố mẹ). Thế nên dần dần ngày càng khủng hoảng. Ngày nào cũng chửi bản thân mình vì quá lười, thiếu kỷ luật, và nhát. Rồi 1 ngày 1 lần mình đã quyết định thay đổi, lựa chọn là người thuyết trình thay nhóm, và lần thuyết trình đó em đã thất bại 1 cách thảm hại ( k còn mặt mũi nữa), thật sự đó là 1 đả kích rất lớn đối với em, và rồi lên lớp cũng chẳng dám nhìn mặt mn nữa ( có nhiều bạn sẽ hiểu cảm giác nó tệ thế nào). Nếu như ở quê, ở trường cũ em đúng kiểu con nhà người ta thì lên Đại học đâu ai ngờ em lại kém cỏi như thế. Em thậm chí k dám kể với ai về tình trạng của mình. Nhiều lúc em đã tự nằm trên giường tự khóc như con đ, tự nghĩ thấy khổ, cô đơn lại tự khóc, tắm cũng khóc.
Sau lần đó, em đã tham gia nhiều khoá học để chữa tâm lý cho mình, em cũng đã hiểu bản thân mình, k tự trách bản thân nữa, và cố gắng thay đổi từng chút một - và mình đang trong hành trình thay đổi đó nè.
Cảm ơn mn đã đọc đến đây ạ!

Rất mong qua câu chuyện này sẽ giúp ích được mn điều gì đó 😊

Edit: Cái việc thực sự giúp mình gỡ ra khỏi việc tự trách bản thân đó là: Hiêủ bản thân mình. Mình đã đăng ký scan sinh chắc học vân tay, mình thấy nó rất chính xác và hữu ích. Vì là kiểu người phù hợp môi trường vui vẻ, có con người, có giao tiếp. Đằng này mình toàn 1 mình, còn tự tách mình ra nữa. Khi 2 năm trời mình giữ mọi thứ trong lòng và không nói với ai nên sự tích tụ những tiêu cực ngày càng lớn khiến mình không chịu được nữa, những kết quả tệ sẽ xảy ra càng nhiều hơn.
👉 Nên mn dù có xảy ra chuyện gì đừng giữ trong lòng nhé, tìm 1 người thân để tâm sự đc nè, có thể họ sẽ đưa ra cho mình được những giải pháp hay hoặc không thì trong lòng mình cũng dễ chịu hơn 😊

chouotrungquoc
Автор

E cx là hs xuất sắc nhưng rồi 1 khoảng thời gian đã ngủ quên trên chiến thắng hoặc bản thân dễ dàng thỏa mãn 1 điều j đó mà quên lãng đi cái khó của cú nháy xa.Em bị tuột dốc ko phanh càng hk não bộ chịu tổn thương đến mức chỉ cần nghe nhạc hay tiếng động j đó kể cả nhìn thấy chữ cũng cảm thấy buồn nôn.Chuyện này kéo dài 3 năm chỉ mk em hiểu cái cảm giác đó mà ko 1 ai bên cạnh đồng cảm kể cả gia gđ. Em là người tự áp đặt mk vào khuôn khổ 1 cách quá đáng. Đến năm lớp 12 em từ hk lớp chọn giỏi bị loại khỏi vòng đua cùng các bạn mà ko hề hay biết. Cho tới khi hk lớp mx em ms nhận ra rát nhiều điều bản thân đg lãng phí thời gian, ko chăm chút bản thân nhưng h em đã cố gắng ổn định tinh thần hk hành cb thi đại hk và xin visa du hk....em mong chị và mn đừng quá áp lực lên đôi vai vì nó sẽ dần đẩy ta ra khỏi quỹ đạo.... Chúc mn may mắn

abaonhi
Автор

Câu chuyện con nhà người ta của chị làm em nhớ đến cô gái học cùng lớp hồi cấp 2. Trường cấp 2 của em được coi là trường chọn của thành phố, và lớp em thì coi như là lớp chuyên anh. Thành tích của cô bạn ấy gọi là HOÀN cmn HẢO! Điểm trung bình luôn cao nhất khối và bất kì cuộc thi ở dù cấp bậc nào thì cũng không bao giờ "nhường" giải nhất cho ai. Tâm sự của chị làm em bất chợt nhớ đến bạn ấy. Và cũng nhận ra rằng không phải ai có được những thành tích như thế cũng thực sự vui và hạnh phúc: Cô bạn ấy trong mắt mọi người luôn năng nổ trong cả những hoạt động ngoại khóa, và em thực sự cảm thấy bạn ấy sinh ra để dẫn đầu, đạt được thành tích cao giống như là một phần cuộc đời của bạn đó. Ngược lại, chị lại chỉ ra những mặt khuất đằng sau cái danh hiệu "con nhà người ta" ấy, rằng thực sự có được thành tích vượt trội không chỉ là những cái đầu Einstein mà còn có những con người phải trầy trật, sống dưới áp lực vô hình như thế nào. Đôi khi em rất biết ơn vì bố mẹ chỉ là những người lao động phổ thông bình thường, không phải ông to bà lớn, cũng ko phải học vấn sâu rộng. Em tham gia thi cấp thành phố, cấp tỉnh được giải thì tốt, không được giải cũng không sao; sau này em thi lên trường chuyên, trượt chuyên anh, phải vào chuyên pháp, bố mẹ vẫn vui; sau này em gái em có không được hsg thì cũng vậy, cười xòa một cái là xong. Mọi áp lực từ trước đến giờ trong cuộc đời em đều bắt nguồn từ CHÍNH em, có lẽ vì thế là đời sống tinh thần của em thực sự vui khỏe. Nghe những lời chia sẻ của chị khiến em thấy bâng khuâng !?! (cảm xúc ồ ạt cũng chả dùng từ nào cho hợp lí); rằng em cũng nhìn thấy rất nhiều người chịu áp lực học hành từ gia đình rồi. Em cảm thấy buồn cho con của họ; vì những đứa trẻ đủ thông minh và tham vọng sẽ đi đúng hướng mà bố mẹ chúng mong muốn, và trở thành "con nhà người ta". Vậy còn những người còn lại, chúng không thể đáp ứng được những yêu cầu ấy, không thể chịu được áp lực và thật sự "nổ tung"...Xin lỗi vì câu chuyện lảm nhảm bên trên thực sự không mang nhiều tính an ủi, động viên (Thật sự thì em không đánh giá cao việc luôn luôn phải tỏ ra nỗ lực động viên người khác vượt qua khó khăn...It makes no sense, indeed. Bạn đâu phải bs tâm lí, đôi khi những lời như " mọi chuyện rồi sẽ qua" còn khiến tính chất sự việc trở nên nghiêm trọng hơn nữa). Cuối video chị có nói chắc bây giờ chị sẽ không còn là tấm gương con nhà ng.ta để bố mẹ lôi ra và soi chiếu con cái vào trong đấy. Nhưng thật ra em thấy chị vẫn là một ví dụ tốt đó chứ. Đâu phải ai cũng nhận ra vấn đề của bản thân và thực sự muốn thay đổi và sửa chữa nó. Em thực sự hy vọng chị sẽ tìm được cách để "healing yourself", và đặc biệt là vượt qua chứng rối loạn mà chị đang có.
P/s: Dài quá, đọc thì đọc; không đọc thì đừng đọc nha chị <3

parisintherain
Автор

Mình bằng tuổi cậu, nhưng mình rất dễ hài lòng với bản thân, cũng k đề cao quá bản thân đâu, nhưng mình cũng có cố gắng. Nhưng khi nghe cậu nói, mình thấy rất ngưỡng mộ cậu, áp lực tâm lí là chuyện rất khó khăn thật. Cậu cố gắng lên nhé, mình ủng hộ cậu 🥰

nhatrangsea
Автор

Chị nói chuyện cuốn lắm luôn ấy, nghe chị kể mà thấy mình trong đó. Không biết bản thân có toxic không nhưng khi thấy ai hơn mình là thấy buồn, cố lao đầu vào học và chỉ biết học. Dần em chả biết mình thích cái gì nữa, càng học càng thấy ngu, mệt mỏi thực sự. Mong chị ra video nhiều hơn nữa nhé.

trangduong
Автор

thật tốt khi chị đã nói ra, ít nhất chị đã chịu chia sẻ và chấp nhận điều đó mà k dấu diếm, thật may khi chị vẫn còn muốn nói

phanthu
Автор

e đang bị áp lực thi chuyên Anh. Nghe chị chia sẻ e thấy lạc quan nhìu. Cảm ơn cj

honganhle
Автор

Em mới tốt nghiệp xong và em đã quyết định bỏ ngang đại học để đi làm, tại vì em biết rõ thực lực của em đến đâu và hơn thế nữa gia đình luôn ủng hộ em cảm thấy hạnh phúc thật sự, em nghĩ chị đã giải tỏa áp lực như v là rất tốt, em mong mng ai coi được video của chị sẽ lạc quan hơn không đặt nặng vấn đề trường chuyên hay điểm cao v.v...chúc chị và mng hạnh phúc nha ❤️❤️

bellaswan
Автор

em cũng đang cố gắng thoát ra khỏi tình cảnh giống như chị, em vẫn còn lo lắng về tương lai, dù sao em cũng đồng cảm với chị lắm ạ! Ôm chị thật chặt!

thihonghanhha
Автор

anh phải công nhận, càng về sau video của em càng hay và thú vị. mặc dù chờ đợi hơi lâu nhưng rất đáng.

wondermyself
Автор

Chị thực sự quá dũng cảm khi đề cập đến vấn đề này. Đây cũng là tâm sự của chính em, và em thấy rất khó khăn khi đề cập về vấn đề này với người khác. Câu chuyện của chị đã đưa em về những năm cấp 3 đầy đen tối của em, khi áp lực học hành, thành tích đè nặng lên vai của một đứa "con nhà người ta" cộng với việc gia đình đổ vỡ đã làm em rơi vào chứng trầm cảm. Bây giờ em đã là sv năm 3 và dần thoát khỏi vũng lầy đã níu chân em suốt cấp 3 và 2 năm đầu đại học.

Em nghĩ rằng, ở một khía cạnh nào đó, trầm cảm là một cơ chế tự vệ của cơ thể, báo hiệu cho chúng ta biết sức khỏe chúng ta đang không ổn, và rằng chúng ta cần thời gian để chữa lành, mở lòng hơn với thất bại, chấp nhận chính mặt tối và con người của mình.

Em chúc chị sẽ chữa lành tinh thần và tìm được sự bình an, để có thể bước tiếp đầy tự hào mà không cần so sánh bản thân với người khác. Send my respect and best wishes to you ♥️

khanhlinhnguyen
Автор

nghe những chia sẻ này mình không khóc, nhưng đã thực sự cảm thấy cay mũi và cổ họng nghẹn ứ. Mình hoàn toàn giống như vậy, cạnh tranh, toxic và cảm thấy không hạnh phúc. mình biết điều đó, nhưng không phải ai cũng có thể thẳng thắn với bản thân và thẳng thắn với người ngoài để thừa nhận . Bạn cảm đảm, bạn thẳng thắn và mình nghĩ mục đích khi bạn nói điều này ra là để chia sẻ, cũng là để truyền cảm hứng. Mình nghĩ bạn đã làm được. Hy vọng trong tương lai chúng ta sẽ tốt hơn, có thể kiểm soát mọi thứ bằng một cách lành mạnh và yêu bản thân, hạnh phúc với cuộc sống này.

ngangiangnguyen
Автор

Cám ơn chị đã chia sẻ thành thật như vậy ạ, chúc chị sớm vui vẻ trở lại nha chị yêu <3
Với cả là đoạn cuối chị nói tiếng anh hay dã man ấy huhu 🥺

mynguyen