Có một người không có ước mơ |'lá thư không gửi' (P8)| Radio#10

preview_player
Показать описание
Mình đã cố gắng rất nhiều, nhưng khoảng thời gian này, mình thật sự chẳng biết mình đang cố gắng vì điều gì. Mình không biết mình thích gì cả, trong mình chẳng có một ước mơ nào. Lúc đặt bút đặt nguyện vọng cho kỳ thi Đại học, đầu óc mình trống rỗng.

Có một người đang tồn tại mà chẳng còn mang 1 ước mơ nào nữa cả.
_____________
Mong rằng số radio này cũng sẽ tiếp thêm sức mạnh cho các bạn học sinh cuối cấp, còn những người đã lớn hơn một chút thì cũng sẽ như một lời khẳng định rằng cậu đã rất giỏi khi vượt qua được một kỳ thi như thế, một “mình” 17 tuổi đôi lúc thấy còn “non” nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ cuộc.
Рекомендации по теме
Комментарии
Автор

Mình cũng đang là 1 học sinh cuối cấp và đang lo lắng về kì thi đại học. Mình cũng là 1 người không có ước mơ, mình muốn sống 1 cuộc đời bình yên, kì thực mình không cảm thấy bản thân muốn trở thành cái gì lớn lao hay thay đổi thế giới. Nhưng mình không thể ích kỷ để nghĩ cho mỗi mình như thế, vì phía sau mình còn gia đình nữa. Mình biết họ đã cố gắng rất nhiều để cho mình được đi học và mong muốn mình sau này sẽ có 1 cuộc đời không vất vả như họ. Dạo này, mình thấy nặng nề và mệt mỏi, gần như mình mất đi cảm giác vô lo như thời cũ. Hôm nay mình thấy được video của Vì sao thế nhỉ, mỗi lần coi video của kênh, mình luôn cảm thấy 1 sự đồng cảm rất rất lớn, thật sự là lớn hơn tất cả các kênh mình từng xem qua. Lần nào coi video của kênh mình đều khóc, mỗi video đều như nói lên những điều sâu thẳm trong trái tim mình, chỉ là bản thân không nhận ra và cũng không muốn thừa nhận. Và video hôm nay không là ngoại lệ. Mình mong kênh sẽ luôn tiếp tục ra video, vì đối với một số người như mình, video của kênh như 1 người bạn để cùng tâm sự vậy ạ!

Harper-ngha
Автор

thấy nhan đề mình phải ấn vào nghe liền. là một đứa trẻ 18 tuổi, còn có hơn 80 ngày nữa là thi rồi, ngày nào cũng bắt đầu từ 5h sáng và kết thúc lúc 12h. mình cũng sợ lắm, thi thử chỉ 22 23 thui mà ngành học mong muốn toàn 25 26, có ước mơ nhưng không đủ năng lực, k đủ kinh tế thì ước mơ tuổi 18 đấy cũng mãi mãi bị chôn vùi trong tâm trí. nhiều khi mình cảm thấy mệt mỏi cực kì nhưng không dám nghỉ ngơi, bởi bố mẹ vẫn đang miệt mài kiếm tiền cho mình, bởi bạn bè vẫn đang cật lực học tập. hiện tại mình cảm thấy sợ hãi hơn là tự tin, điểm số làm mình lo lắng và buồn rầu lắm. dù sao mình chỉ muốn nói rằng, cố lên tôi ơi, cố lên các bạn nhé, ở hiên tại 2024, mình mong cho tất cả chúng ta đề đỗ nv1, đề được đứng trong ngồi trường mình muốn và thành công hơn nhé. nếu các năm sau ai xem video này thì hãy tym cmt này để tớ xem bản thân có được không nhé!

hant
Автор

mình có bố mẹ tuyệt vời nhất trên thế giới, họ chẳng bao giờ bắt mình phải đạt điểm thế này vào trường thế kia, khi mọi người tư vấn trường đại học cho mình, mình hỏi mẹ rằng" mẹ muốn con vào trường nào" mẹ nói "vào trường nào con thích là được", mình nhận ra à thì ra tình cảm gia đình là như thế, trước mỗi lần thi, mẹ đều chỉ nói làm bài bình tĩnh, có lần mình đạt điểm thấp, phải đóng tiền thi lại, mình k dám nói, khi bố mẹ biết, mình đưa tiền tiết kiệm của mình cho mẹ để đóng tiền thi lại, bố mẹ nói thôi cầm lấy mới bán được tí hàng lại lấy ra, bố mẹ trả được, k cần lo đâu. Mình sinh ra trong 1 gia đình bình thường, ko khá giả, tình yêu của bố mẹ là động lực lớn nhất của mình chắc đó cũng là món quà lớn nhất mà ông trời dành cho mình trong kiếp sống ngắn ngủi này

thatsmylife
Автор

Các bạn sĩ tử đừng lo nhé. Là 1 sinh viên năm nhất mình cũng đã từng trải qua những cảm xúc như thế, từng chán ghét sự kém cỏi của bản thân, từng phải đi ngủ sớm do những đêm đau đầu học không vào, từng đắn đo nhiều vào những quyết định trong tương lai. Nhưng rồi các bạn cũng sẽ vượt qua thôi, chỉ cần giữ vững bản tâm của mình và cố gắng để chứng minh nó. Cũng đừng buồn nếu kết quả thi thử không như ý hay sắp đến kì thi mà kiến thức vẫn đầy lỗ hổng. Như mình đây, khi thi thử còn chưa được đến 20 điểm, lúc đó mình đã thất vọng về bản thân rất nhiều nhưng nó cũng là động lực để mình cố gắng. Kết quả của thì thi đại học đã trả lời cho điều đó, 1 số điểm mà đến chính bản thân mình cũng không thể tưởng tượng nổi. Vậy nên, chỉ cần các bạn bước tiếp thì mọi sự đều có thể.

Ngoài ra, hãy trân quý những phút giây còn được ngồi trên ghế nhà trường những năm cấp 3 dù các bạn có thích lớp hay không. Bởi vì đại học sẽ là một thứ hoàn toàn mới mẻ, lạ lẫm khiến bạn chỉ ước mình có thể quay lại.


Mình chúc các sĩ tử 2k6 năm nay sẽ có 1 năm thật vui vẻ, chúc các bạn sẽ luôn giữ được sự bình tĩnh khi đối mặt với kì thì. Chúc các bạn có những năm cuối cấp thật đáng nhớ và nhiều màu sắc.

hitori
Автор

Mình là một đứa không có ước mơ. Nhìn bạn bè xung quanh đều có thế mạnh, tài năng, có định hướng cho tương lai chúng nó mình rất ngưỡng mộ. Khi nhìn lại mình, mình không biết mình thích gì, không có đam mê gì, cái gì cũng biết một chút nhưng không thực sự giỏi một lĩnh vực nào cả. Thỉnh thoảng mình cảm thấy rất mông lung, mệt mỏi khi nghĩ đến tương lai rồi lại ngồi hỏi lại tự hỏi mình: " ước mơ của minh là gì?". Nhưng mình biết, thứ duy nhất mình có ở tuổi trẻ là thời gian, mình biết ơn vì mình vẫn còn đủ thời gian để trải nghiệm, để học hỏi, để tìm ra con đường phù hợp với mình. Mình đều nỗ lực mỗi ngày, con đường nào cũng được thôi, miễn là luôn chịu trách nhiệm với nó, cố gắng, nỗ lực, kiên trì với nó

NgocBao-gdzf
Автор

Mình bây giờ đã là sinh viên năm 3 nhưng nghe đến pc này mình đã khóc. Khi biết điểm mình cũng đã rất buồn vì điểm tiếng anh, lúc đó là 3h sáng mẹ đã ôm mình xoa lưng mình như hồi mẹ mẹ bảo" vậy là được rồi" . Và rồi mình rớt nv1 mẹ đã hỏi mình muốn thi lại không mình bảo không. Nhưng đến bây giờ đã có lúc mình đã tự hỏi rằng con đường mình đi có đúng không, mình đã luôn tự hỏi " rốt cuộc ước mơ của mình là gì" nhưng vì mình biết vì mình là đứa cứng đầu đã chọn sẽ đi đến cùng. Có lẽ rằng đi sai để rồi đi đúng. Dần nhẹ nhàng với bản thân hơn, dần tự hạnh phúc với chính mình, dù đôi lúc mình tự hỏi mình là ai và mình nghĩ đó là câu hỏi đó là cần thiết. Mình biết ơn vì gia đình không đặt áp lực cho mình. Mình biết ơn vì những điều dù xấu dù tốt trong ngần ấy năm. Mình không muốn nói là mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, chỉ là các bạn đã làm đã làm rất tốt rồi.

_augl.rd_
Автор

Mình đã rơi nc mắt khi nghe đến ngành NNA trong câu chuyện của sunny, bởi vì nó như đang nói về câu chuyện của mình đến 90%. Mình đã 20t nhưng nhớ lại tg ôn thi đh năm 2022, nó như một nỗi ám ảnh với mình. Mình cx yêu thik vẽ, cx mơ ước đc theo đuổi đam mê của mình nhưng bị gia đình phản đổi, bm mình nói rằng nó là nghề ko có tương lai, hp thì đắt đỏ. Và mình cx theo sự chỉ dẫn của bm mà đặt ngành NNA lên đầu. Những tuần trc kì thi mình điên cuồng học ko kể ngày hay đêm, đó cx là tiền đề cho căn bệnh trầm cảm xuất hiện. Sau đó mình đã đậu nv1 trong sự hạnh phúc của bm. Nhưng ko ai bk căn bệnh tâm lí đó vẫn đang lớn ln. Tg đầu lên đại học mình tò mò về nơi đất khách quê người, cố gắng thích nghi;trên lớp thì cố gắng làm quen nhiều bạn mới. Cứ tưởng mọi chuyện sẽ ổn nhưng 3 tháng sau mình bắt đầu lạc lõng về mọi thứ, đặc biệt là ngành mình đang học. Kq học tập sa sút, cắt đứt hầu như hết bạn bè, đêm nào mình cx khóc, ngày ngủ tận 10-12 tiếng. Mình có đi khám thì đc kq là trầm cảm, lo âu nặng. Mình đã lấy can điểm để tâm sự vs bm, họ cx đau lòng và quyết định cho mình bảo lưu kqht để về suy nghĩ có nên ôn thi đh lại hay ko. Trong 1 năm mình đã làm rất nhiều thứ: đi thăm thầy cô c3 để chia sẻ câu chuyện của mình và đc họ đưa ra những lời khuyên hữu ích, học ielts và tự học t.anh tại nhà, làm nv phục vụ, làm trợ giảng, ...Hiện tại mình đã ổn hơn và cx đi học lại đc 1 khoảng tg

.tranthitragianga
Автор

Nhưng mà đến một ngày bạn sẽ bị mắc kẹt trong chính thứ gọi là "đam mê" của mình đó. Vì đam mê không đủ để tạo ra kinh tế để duy trì đam mê nên là dần cảm thấy mệt mỏi, chán nản, áp lực và hoài nghi chính mình. Cuộc sống đói khát đến mức nuốt chửng đam mê, dập tắt luôn cả ngọn lửa chưa kịp bùng cháy nhưng ít nhất trong tâm bạn biết là bạn đã từng làm một việc không bao giờ bạn hối hận. Đó là cố gắng đến như vậy. Nên là cố lên ❤

AnhNguyen-
Автор

mình đã trống rỗng và sống ko có mục đích trong hơn 1 năm qua, mình hiện đang cuối cấp 2, mình thích ca hát nhưng bố mẹ lại cực kì ghét và phản đối gay gắt, nghĩ là mình suy ko thấu đáo, trẻ con nên vậy... và thơi gian còn lại mình luôn ám ảnh đến tương lai, mình ko biết phải làm nghề gì trong tương lai, mình sợ mình sẽ ko thể kiếm tiền, mình muốn kiếm tiền theo đúng với đam mê của mình . nhưng chắc là mình ko dc rồi

aoAnh-wrxy
Автор

Mình đang là sinh viên năm nhất. Nói thật mình trải qua thi đại học khá bình yên, không như mn cố gắng nài lưng thức đêm “ gặm “ sách vở.
Mình thi theo kiểu “ mong là đỗ đại học “ và giờ đang theo một ngành mà mình mông lung ghê gớm. Trước khi học và sau khi học đều không hiểu gì @@ nhưng bản thân không có tài cán nên cứ học lấy bằng đã.
Nể những bạn đang học theo ngành mình thích, kể cả những bạn bảo lưu hay thi lại, mình đều thấy phục, vì các bạn dám thử thách và thay đổi.
Mong người quen không thấy.
Sau đại học mình cũng gặp vấn đề về bạn bè một chút nên…
Thôi chúc mn ngày tốt lành

maiquynh
Автор

khóc tới nấc lên rồi...giải thích đến đau cả cổ.Nhưng chẳng ai nghe cả, mà ngược lại còn bị trách mắng.Tại sao vậy? Họ đuợc gọi là người nhà người thân đấy...^^

roi
Автор

mình là học sinh lớp 9 ôm mộng đỗ chuyên từ khi bước chân lên cấp 2, nhưng mọi người xung quanh mình mn ln nói vs mình rằng" đừng ôm mộng nữa mày không đỗ chuyên ams được đâu học làm gì cho mệt" hay " thôi học làm gì mình ở quê này sao so với thành phố được mày học cũng vô ít". từ 1 người luôn tin tưởng bản thân mình đã trở thành 1 người mơ hồ trước ước mơ của bản thân, thật sự nếu chỉ có người ngoài nói thì mình còn bình thường bỏ ngoài tai. Nhưng đến cả gia đình mình cũng nói như thế, mình thật sự không biết bản thân mình có phải đang bị ảo tưởng năng lực của bản thânh quá không. Cuộc sống mình xoay bóng đêm, nhưng 1 người giáo viên ôn hsg cho mình đã luôn ở bên cạnh mình lúc bản thân mình rơi vào bóng tối. Cô luôn động viên mình nhưng lúc mình mông lung, câu nói quen thuộc co hay nói " em rất chăm tuy kiến thức của em có chút thiếu sót nhưng cô luôn bên để chỉ ra những chỗ em còn thiếu sót, vì thế cô tin em làm được em hãy làm điều bản thân muốn nhưng đừng bán sức khỏe em nha". Khoảng thời gian mình ôn thi thật sự rất gian nan nhưng mình đã từ bỏ amsterdam, không phải mình không muốn học ams mà bởi sức khoẻ của mình. Do thức khuya nhiều khiến sức khoẻ mình yếu và hay ngất xỉu. Liệu mình từ Bỏ ước mơ của mình có phải lựa chọn đúng đắn ko, thay vì học chuyên ngôi trường mơ ước của bản thân chỉ vì 1 số lý do mà phải học trường làng.

LamChuAnTue
Автор

K bt vì lí do gì mà khi xem đến gần cuối em lại vô thức bật khóc... Có lẽ vì cảm thấy 1 chút hình ảnh tương đồng nào đó của bản thân hiện đang phải trải qua... Tuổi 17, 18 em k bt phải làm gì...em chênh vênh...và cũng khá ngang khi k lắng nghe những gì người lớn nói...

Và dạo gần đây có 1 câu em cảm thấy khá thích đó là : nếu sợ thì hãy " vừa sợ vừa làm"

cattiennguyen
Автор

mình thực sự thấy ngưỡng mộ những người có ước mơ, đơn giản chỉ vì họ có điều để cố gắng theo đuổi

past-teft
Автор

Gửi các bạn 2007 đang đi trên con đường tìm kiếm ước mơ của riêng mình." Trong tương lai có những lúc bạn sẽ nhận ra rằng đôi khi bạn không đạt được những điều mình mong muốn là do ông trời đang bảo vệ bạn đấy!". Cả nước năm nào cũng vậy chỉ có khoảng 1/3 thí sinh là đỗ được vào các trường đại học, và nếu các bạn ở trong số 2/3 còn lại thì sao? chán nản, thất vọng à, nhục nhã à?. Không xin các bạn đừng đối xử ngược đãi với bản thân mình như vậy! các bạn đã rất nỗ lực rồi, tiến bộ hơn bản thân của mình ngày hôm qua, có những thành công nhỏ, và tâm hồn các bạn cũng đang được dần được lớn lên. Nếu không đỗ đại học các bạn có thể học cao đẳng rồi học liên thông lên đại học mà, các bạn vẫn có thể đi đường vòng thay vì bỏ cuộc. Dù thế nào cũng đừng buông bỏ và để rồi đánh mất bản thân nhé, bởi trong một xã hội luôn muốn biến bạn thành người khác mà bạn vẫn sống là chính mình thì cũng là một thành công rồi. Mình tin là tất cả những vấn đề trên cuộc đời này đều có cách giải quyết. Còn bây giờ nghe mình hãy nỗ lực đi, ngày mai đến lớp bật máy điện thoại lên, quay lại những khoảnh khắc hiện tại thật đẹp của các bạn và chiến đấu với một tinh thần không thể thua.
CỐ LÊN!! BẠN CHỈ THẬT SỰ THẤT BẠI KHI MÀ BẠN CHẤP NHẬN BỎ CUỘC MÀ THÔI.😉♥♥♥

ThangLe-drpt
Автор

Thấy video mình vội nhấn vào xem. Chỉ đơn giản mình cũng là một người không có ước mơ gì cả. Cả quãng đời học sinh mình luôn làm người "bình thường", không nổi bật cả về mặt tích cực hay tiêu cực mọi thứ cứ êm dịu trôi qua.

Nhưng trước khi sóng gió thì bầu trời luôn êm ả, bước vào tuổi 18 khi ấy phải tự hỏi bản thân muốn học gì làm gì. Mình chợt bất ngờ khi nhận ra mình không biết mình thích gì muốn gì, không một hình ảnh nào về thứ mình muốn làm hiện lên cả. Mình hoang mang trên khắp các trang mạng và ytb để rồi như bao người khác khi không biết học gì thì sẽ chọn ngành hot theo trào lưu, và mình chọn cntt. Rồi cũng không bất ngờ lắm khi vào học và nhận ra mình không phù hợp, không học được nó. Nhưng từ bỏ thì lại quay trở lại câu hỏi ban đầu " Ước mơ của mình là gì? " để rồi không trả lời được và vẫn ngậm ngùi học tiếp để mong sao có được cái bằng để tiếp tục tìm kiếm câu trả lời ấy

20 tuổi nhưng chưa bao giờ thấy mình lớn. Vẫn luôn là đứa trẻ với hàng vạn câu hỏi không thể tự trả lời.

venmint
Автор

Mình học đại học hết kỳ 1 năm nhất, mình đã bảo lưu. Năm ngoái, khi còn là học sinh, mình gánh trên vai bao kì vọng của bạn bè, thầy cô và hơn hết là gia đình, mọi người trông đợi mình rất nhiều và bản thân mình cũng kì vọng mình rất nhiều. Lần đầu tiên mà mình thấy bản thân chăm chỉ thế, cật lực thế, miệt mài cố gắng vì mục tiêu như vậy. Nhưng mình vẫn trượt NV1, khi biết điểm của bản thân mình đã biết sẽ trượt rồi mặc dù điểm của mình cũng ở mức gọi là cao. Ước mơ của mình như bị phá vỡ vậy, mình mất tự tin vào bản thân. Học 1 kì trên Đại Học, mình biết thêm rất nhiều điều, có thêm rất nhiều bạn nhưng ngành mình học không thể giữ chân mình nên quyết định bảo lưu được đưa ra, mình quyết định để bản thân thêm một cơ hội nữa, để bản thân có thể theo đuổi ước mơ lần nữa, hy vọng lần này sẽ thành công, chúng ta có tuổi trẻ, chúng ta có thể thử lại nhiều lần mà. Gửi vào vũ trụ những ước mơ và mong muốn của bản thân, t cũng sẽ cố gắng đến giây phút cuối cùng❤

Bounpt
Автор

Mình năm nay 22 tuổi dù chưa có nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống nhưng mình cũng có những bài học vô giá cho mình. Mình đã từng bất chấp lời khuyên can của ba mẹ chọn ngành học mà mình thích. Khi học xong ra đi làm thấy được sự khắc nghiệp của cuộc sống. Mình cũng đã hối hận, rằng ngày xưa sao mình không nghe lời khuyên của ba mẹ, tất cả những thứ ba mẹ làm là muốn tốt cho mình, nhưng mình ở thời điểm đó mình chẳng nhận ra. Và ở thời điểm đó giá như có ai nói với mình 1 câu "Những lời khuyên của ba mẹ cho mình là tốt nhất đấy". Sau này mình càng trân trọng những thứ mà ba mẹ cho mình hơn. Và mình có 1 câu cho các bạn phân vân giữa đam mê và sự nghiệp là "Hãy nghĩ tới sự nghiệp lâu dài của bản thân sau 10 năm 20 năm nữa, nếu đam mê nuôi sống mình thì thực hiện, nếu không thì hãy coi đam mê là sở thích"

nhatha
Автор

Gia đình mình giống lá thư 3 nhưng mà dần dần mình đã thay đổi suy nghĩ của bố mẹ, bố mẹ cùng dần dần lắng nghe các con hơn, tôi cũng hạnh phúc khi bố mẹ luôn vui vẻ, bố mua đồ cho mẹ, mẹ mua đồ cho bố những hình ảnh nhỏ bé đời thường khiến tôi cố gắng

Nhathuu
Автор

mình thực sự ngưỡng mộ những người có ước mơ, dù lớn hay nhỏ thì chi ít họ cũng có lí do để nỗ lực đạt được ước mơ đó

past-teft