Huyền Thoại | The Legend - Phan Mạnh Quỳnh [OFFICIAL MV]

preview_player
Показать описание
Huyền Thoại | The Legend - Phan Mạnh Quỳnh [OFFICIAL MV]
Composer&Arranger: Phan Manh Quynh
Director: Phan Manh Quynh
D.O.P: Ga Kon
Actors:Le Thanh Bao Anh, Huynh Khanh Vy

Chiếc nón lá che ngang hai đứa: khô
Tấm áo trắng thôi không bay nữa, hồi ức về em còn, hình bóng của em còn
Hằng đêm nuốt lấy bóng trăng giữa sương mù, phút chốc thấy ta giống như nhẹ bớt ngày u hoài, cay đắng và điên dại.

Hồn ta mong lướt ánh sáng trong cõi mơ về phía em, khi thuyền đến nơi nàng có trông thấy ta..?!
Kêu van thiết tha, em vẫn cứ xa chốn lạ ta thấy mình: vật vờ như hồn ma!
Thương ai nhớ ai em là nỗi đau nhưng êm dịu, ta là nắng chiều sắp thành bóng đêm chẳng còn người trông theo, chẳng còn gì bám víu
Cô đơn, tủi hờn đang giày xéo nơi xác thân tàn,sao nàng im lặng, ôi lạnh lẽo ta đi tìm bụi sao băng, ta thành kẻ buôn trăng.

Lúc mới biết yêu cô thôn nữ chưa nên lời!
Lãng khách luyến lưu nhưng mắc cỡ do đó mà trong lòng vương vấn làn hương nồng.
Và vầng trăng đi theo ta từ khi ấy buông tơ thành mắt môi nàng, cho đêm cô quạnh ôm lấy thi nhân thổn thức và bẽ bàng.
Người xuống vội đò ngang...
Hồn ta mong lướt ánh sáng trong cõi mơ về phía em nhưng thuyền đứng im nơi trái tim chính ta.
Kêu van thiết tha em vẫn cứ xa chốn lạ ta thấy mình: Vật vờ như hồn ma!

PHAN MẠNH QUỲNH OFFICIAL YOUTUBE CHANNEL
Toàn bộ nội dung của MV là độc quyền, mọi thông tin về cover hay bản quyền, tác quyền của MV này trên Youtube xin liên hệ PMQ
[OFFICIAL M/V]

Sản xuất âm nhạc: PMQ Studio
Sáng tác: Phan Mạnh Quỳnh
#PhanManhQuynh #PhanManhQuynhChannel #PhanManhQuynhOfficial #MVPhanManhQuynh #PMQstudio
More about PHAN MẠNH QUỲNH @
©2018 PMQ studio. All rights reserved.
----------------------
Cảm ơn cộng đồng yêu nhạc đã và đang ủng hộ Phan Mạnh Quỳnh. Cảm ơn Family FC luôn đồng hành với Phan Mạnh Quỳnh từ trước đến nay. Chân thành cảm ơn.
Рекомендации по теме
Комментарии
Автор

Để viết bài này, PMQ đã đọc hầu như tất cả các bài thơ của thi sỹ để viết cho đúng. (tất nhiên là trí nhớ cá vàng của mình không thuộc được bao nhiêu cả ^^). Nếu quí vị yêu thơ Hàn Mặc Tử thì sẽ thấy các chi tiết Q đưa vào bài hát đều là những ý tứ trong thơ, và Q cố gắng chọn lọc để có thể phác họa cho người nghe thấy tâm trạng và tình trạng của thi sỹ những ngày sau cùng.
Còn MV thì được quay tại Bình Thuận - cảnh đẹp lắm mà đưa vào MV không hết được ^^

Автор

Lần thứ hai bình luận trong các sáng tác của PMQ (trước đó là "Tôi muốn quên em") nên tôi vẫn khuyến cáo bình luận của tôi rất dài. Một lần nữa cảm thán trước ca từ mà PMQ đưa vào bài hát.

Trăng-hồn-máu( cái chết). Đây là 3 hình ảnh thường trực trong thơ Hàn Mặc Tử và cũng rất khéo trong ca khúc "Huyền thoại" này dường như có đủ cả ba. Là vì PMQ đã tìm hiểu rất kỹ sáng tác của HMT hay đây là sự đồng điệu trong tâm hồn của hai con người dù không ở cùng một thời đại. Thực tại và tương lai, kỳ dị liêu trai và tinh khôi trong trẻo, cảm xúc và phi cảm xúc. Tất cả tạo thành một ca khúc huyền ảo, siêu thực và không kém phần ma mị. Thực tại ở đây là gì? Là thi nhân, là tác giả đem lòng thương một cô thôn nữ. Thương đến đau lòng, yêu đến điên cuồng để rồi nỗi nhớ hóa nỗi đau, nỗi đau hóa ảo ảnh tương lai vô vọng.
"Chiếc nón lá che ngang hai đứa". Hình ảnh ước lệ thật đẹp và táo bạo. Chiếc nón lá- biểu tượng nét đẹp của người phụ nữ Việt Nam ấy như nhân chứng cho tình cảm giữa chàng trai và cô gái. Đó có thể là một khoảng khắc tình tự gặp gỡ, cũng có thể là một phút giây gần gũi thăng hoa tưởng tượng trần trụi nào đó. Bởi thế mà chiếc nón lá nhỏ có thể che ngang khiến cả hai "khô" cứng, hóa đá, ngượng ngùng.
Thế nhưng người con gái ấy nay không còn ở bên nữa, chỉ còn hình ảnh của nàng nhập nhoằng giữa đôi dòng hư thực. "Tấm áo trắng thôi không bay nữa" là vì thế. "Hồi ức về em còn, hình bóng của em còn". Cái còn ở đây là gì? Là TRĂNG. Trong đêm tối, chàng thi sĩ tìm đến trăng để mong gặp nàng để bớt u sầu, cay đắng, điên dại. "Hằng đêm nuốt lấy bóng trăng giữa sương mù", hành động đầy cảm xúc mà cũng phi cảm xúc. Làm sao mà nuốt nổi ánh trăng, nhất là trong những đêm đầy sương mù giăng mắc. Hơn nữa, trăng đâu phải ngày nào cũng có. Rõ ràng trăng chỉ là cái cớ của thi sĩ, cái ảo ảnh của "nàng" hiện ra giữa nỗi nhớ day dứt cuồng điên. Trong đêm tối u uất đó, tác giả mong hồn mình thoát khỏi thể xác nặng trịch để lướt trên con thuyền trăng mà tìm tới nàng. Nhưng nàng nào thấy. Có thể chàng trai đã mất hoặc cũng có lẽ là cô gái đã lìa xa chốn dương thế này rồi. Thế nên chàng trai "kêu van thiết tha" mà em vẫn cứ xa để rồi chính bản thân thấy thân ảnh của mình "vật vờ như hồn ma". Vật vờ giữa những đêm cô liêu, vật vờ giữa chính cảm xúc của bản thân. Không thể chạm tới nàng, cứ mê mải đuổi theo trăng, đuổi theo nàng mà ngày dần tàn, chỉ còn chút ánh nắng chiều le lói sắp tàn thành bóng đêm. Phải chăng đó chính là cơn "hấp hối" của kẻ si tình. "Em là nỗi đau nhưng êm diụ", là liều thuốc duy nhất chữa lành cơn đau này. Càng đau lại càng nghĩ về em. Cuối cùng thì hơi tàn "lạnh leõ" chàng trai đi tìm "bụi sao băng". Hỏi rằng, chàng đã ước gì? Đáp rằng "thành kẻ buôn trăng".
Tôi rất thích cách phối hợp màu sắc trong ca khúc này. Màu trắng của nón lá, của tấm áo cô gái, của trăng, của hồn ma, của sao băng. Đối lập với đó là màn đêm lạnh lẽo vô tình. Nắng dần tắt và người cũng dần tan. Màu sắc nhạt dần=» mơ=» ảo ảnh=» cái chết.
Lý giải cho mối tình trên. Tác giả đã hồi tưởng lại ngày đầu gặp gỡ. Cô thôn nữ làm kẻ lãng khách "luyến lưu nhưng mắc cỡ". Thì ra chàng trai luôn dõi theo nàng nhưng chưa buông lời thổ lộ, vầng trăng đi theo chàng trai từ khi ấy "buông tơ" mà "hóa thành mắt môi nàng". Thì ra là vậy. Hàng đêm cô quạnh. Chàng trai và vầng trăng luôn song hành cùng nhau. Sợi dây tơ hồng ấy ngỡ thật gần mà lại quá xa nên chẳng thể nắm bắt. Và nàng cũng vậy. "Nàng xuống vội đò ngang" còn ta thành kẻ bẽ bàng lang thang. Kẻ lãng khách ấy có lẽ vì "uống nhầm một ánh mắt mà cơn say theo cả đời". Cuối cùng, chỉ còn cách tìm tới trăng rồi làm thơ để gửi gắm nỗi niềm:
"Mơ khách đường xa khách đường xa
Áo em trắng quá nhìn không ra
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà"???
Bốn câu thơ trên trong bài "Đây thôn vĩ dạ" dường như bao quát khá đầy đủ nội dung của ca khúc "Huyền thoại" này: hư-thực, tinh khôi-kỳ ảo. "Ai biết tình ai có đậm đà?"như một câu hỏi mà chỉ có tác giả mới biết được. Trong cái vòng luẩn giữa trăng-em-ta-ma ấy, chỉ còn tình yêu và nỗi nhớ thương day dứt. HMT cả cuộc đời sống trong sự dày vò của bệnh tật, của sự xa lánh kỳ thị về bệnh "Phong" mà ông mắc phải. Thơ là sự cứu rỗi trong tâm hồn ông, là liều thuốc duy nhất để ông gửi gắm những tâm tư tình cảm vào đó. Giai thoại thi nhân Lý Bạch vớt trăng mà chết. Hàn Mặc Tử có lẽ đã chết cùng "nàng trăng". Phan Mạnh Quỳnh- người hậu thế viết về ông như một sự tri ân con người tài hoa bạc mệnh. Tôi viết bình luận này để cảm thán cách dùng thơ ca của bậc tiền bối và ca từ, tài năng của bản thân vẽ nên một chuyện tình buồn mang tên "Huyền Thoại"...
#Cúc Nguyễn#

coicuc
Автор

Đến giờ ai mà vẫn còn nghe thì chính là fan chân chính

NailbyT_T
Автор

Đến giờ vẫn còn cày cho a Quỳnh...
Chưa 1 lần đc 10 like

kyhuynh
Автор

Chẳng bao giờ bình luận trên youtube nhưng bây giờ phải viết thôi.
Hàn Mặc Tử là nhà thơ cả đời tôi ngưỡng mộ, Phan Mạnh Quỳnh là nhạc sĩ tôi yêu thích. Rất cảm ơn anh đã sáng tác ra ca khúc ngày, càng nghe càng thấm, càng hay.. và tôi càng ám ảnh bởi văn phong của anh. Tuyệt vời, cảm động! Ko biết nói gì hơn, cảm ơn Phan Mạnh Quỳnh rất nhiều!

huabaohung
Автор

vâng ! một ca sĩ bị ông Lê Minh Sơn gắn mác toàn nhạc nhạc thị trường và giờ a đã sáng tác một tác phẩm về một nhà thơ thời xưa điều mà không có một ca sĩ trẻ nào làm ngay cả chính ông Lê Minh Sơn . Cảm ơn Phan Mạnh Quỳnh, một nhạc sĩ có tâm và có tầm của làng nhạc Việt !!

quannguyen-inrh
Автор

Là 1 giáo viên văn cấp 3 từng dạy qua bài Đây thôn Vĩ Dạ tôi rất thích bài hát này! Lời và nhạc còn hợp với cả cái phong cách Thơ điên của Hàn Mặc Tử nữa! 1 bài hát tuyệt vời!

thaycongne
Автор

Theo mình thấy thì PMQ bây giờ giống như cố NS Trịnh Công Sơn ngày xưa, mình không so sánh khả năng của 2 người với nhau, mà mình thấy ở 2 người rất giống về hướng đi, họ có hướng đi rất riêng, không thể lạc vào đâu được trong cái nền âm nhạc mà nhìn đâu cũng như nhau, nhạc của 2 người cũng có chất giống nhau, đều về những vấn đề rất đời thường, thực tế, nhưng lời lẽ thì lại rất mang tính ẩn dụ, nghe 1 lần không thể hiểu hết được, phải nghe và ngẫm, và đặc biệt là càng nghe càng thấm, ...hướng đi của anh tuy không gây sự chú ý nhưng lại rất an toàn vững chắc, bởi vì gần như anh đã tạo cho bản thân 1 thể loại nhạc...chúc anh ngày càng có nhiều tác phẩm đỉnh cao như thế này ạ.

teas
Автор

nhạc của a nghe không bao giờ chán được <3

Автор

PMQ - người duy nhất ở Việt Nam mà mình hâm mộ. Nhạc quá hay và có chất riêng khó diễn tả. Đến giờ ai còn nghe bài này giơ tay!

ngoctrung
Автор

Nghe bài bày qua giọng của Quỳnh mới thấy lột tả hết được sự cay đắng của nhà thơ Hàn Mặc Tử ! Đoạn cuối đời ông "cô đơn ! tủi hờn ! không còn gì bám víu" bệnh tật thì giày vò ông, người con gái ông yêu lại chẳng chịu đến gặp ông ! bài này tuy chưa là hit nhưng thật sự là 1 bài mình cực kì tâm đắc của Quỳnh !

SOI_UGUYZ
Автор

Hoàng Cúc khi là một thiếu nữ mới lớn, sống ở Qui Nhơn. Cô con nhà quan, có học, không đẹp nhưng có duyên và thuỳ mị nết na. Nhà cô đi chung một lối với nhà Hàn Mặc Tử (lúc ấy đang làm việc ở Sở Đạc điền). Giữa hai người hẳn có một mối giao tiếp rất đơn giản nhẹ nhàng kiểu những ai gần ngõ. Nhà thơ đã viết những vấn đề Hoàng Cúc (trong tập Gái quê) với tình cảm đơn phương vô vọng; vì không những Hoàng Cúc là một thiếu nữ mới lớn, con nhà nề nếp, tính tình kín đáo, mà hoàn cảnh hai gia đình có một hố sâu ngăn cách: thân phụ Hoàng Cúc là viên chức cao cấp, nhà theo đạo Phật..., còn Hàn Mặc Tử mồ côi cha từ thuở thiếu thời, gia đình theo đạo Thiên Chúa, đời sống khó khăn, thêm nữa lúc ấy Hàn Mặc Tử chỉ là viên chức nhỏ ở Sở Đạc điền, lại đang có nguy cơ thất nghiệp... Khoảng 1935, sau khi Hàn Mặc Tử từ giã Qui Nhơn vào Sài Gòn thì gia đình Hoàng Cúc cũng chuyển từ Qui Nhơn ra Huế (thôn Vĩ Giạ). Cuối năm 1936, lúc chớm có hiện tượng sức khoẻ không bình thường, tuy chưa khẳng định là bệnh phong, Hàn Mặc Tử từ Sài Gòn trở lại Qui Nhơn thì: "Trước sau nào thấy bóng người..."; nhà thơ coi như Hoàng Cúc đã bước lên xe hoa chung thân vĩnh biệt (mặc dầu, không rõ đích xác vì lý do gì, từ sau đó về sau, Hoàng Cúc khước từ mọi đám cầu hôn, sống độc thân ở Vĩ Giạ và hoạt động ở Hội Phật tử miền Nam cho đến lúc mất). Khoảng năm 1937, nghe tin Hàn Mặc Tử mắc bệnh nan y, Hoàng Cúc đã "gửi vô Qui Nhơn cho Hàn Mặc Tử một tấm hình chụp hồi còn mặc áo dài trường Đồng Khánh (11) có kèm theo lời thăm hỏi sức khoẻ và "trách" Hàn Mặc Tử sao lâu nay không ra thăm Vĩ Giạ? Không thăm lại đất cũ người xưa? (Hàn Mặc Tử đã từng học trung học ở Pellerin ở Huế)" (Đào Quốc Toản).

Nhận được những dòng tình cảm chân thành quý giá của người thiếu nữ vốn có nề nếp sống kín đáo ấy, Hàn Mặc Tử xúc động mạnh, và Đây thôn Vĩ Giạ đã ra đời (hẳn ngay trong năm 1937). Bài thơ được gửi ra Huế cho Hoàng Cúc. Thời gian lặng lẽ trôi, cô rồi bà Hoàng Cúc đã giữ gìn bài thơ kỷ vật này cho đến lúc từ trần.

nguyenhoang
Автор

Hai đứa bên nhau, nón lá che.
Áo trắng thôi bay, thôi ấp e.
Hình bóng của em, còn lặng lẽ.
Ta nuốt ánh trăng, những đêm hè.
Điên dại, ta lướt, về cõi mơ.
Gửi em khúc hát, những vần thơ.
Tim đang thổn thức, sa hồn lỡ.
Thuyền chở tình ta, bóng trăng mờ.
Một thời áo trắng, cũng đã qua.
Chẳng còn thiết tha, chẳng thiết tha.
Hai đứa hai nơi, phương trời lạ.
Đớn đau, hờn tủi, ta với ta.
Giằng xé tâm can, ai thấu chăng?
Vô vọng đi tìm bụi sao băng.
Cô đơn, đêm xuống ta trầm lặng.
Hỏi em còn nhớ, kẻ buôn trăng?

tinhquoc
Автор

Anh Quỳnh làm nhạc đều nghiên cứu kỹ tứ thơ Hàn Mặc Tử, nhất là bài Đây Thôn Vĩ Dạ, đưa được rất nhiều câu vào lyrics. Thực sự anh đã biến chấp niệm trên trang giấy của cụ HMT thành âm thanh thổn thức. Xem cái MV này mình cứ tưởng như nhìn thấy những giấc mơ của thanh niên Hàn Mặc Tử lặp lại mỗi đêm, vùng vẫy cố níu lấy cuộc đời nhưng không thành. Anh Quỳnh đúng là ca nhạc sĩ có tâm mà mình rất ngưỡng mộ. Mãi ủng hộ anh !

NhungNguyen-sdgw
Автор

Chúc mừng "Huyền thoại" có tên trong danh sách đề cử "Bài hát của năm" - Giải cống hiến lần thứ 14.

duchieu
Автор

Đã 1, 7 triệu view. Tab 18 rồi. Bây giờ chiến lên top 1 thịnh hành nào các fan. Cố gắng lên.

chautuanvlogs
Автор

Xin phép có 1 chút cảm nhận về bài hát và MV. Như một số người nhận ra thì đó là MV về cuộc đời của nhà thơ Hàn Mặc Tử. Khúc này có thể là khi HMT ở ẩn sau khi mắc bệnh phong - một căn bệnh hiểm nghèo và bị người đời xa lánh lúc bấy giờ. Vừa chiến đấu với bệnh tật trong cô đơn, vừa day dứt với các mỗi tình không thành khiến ông như người điên.
Người con gái mặc áo dài trắng đầu tiên là Hoàng Thị Kim Cúc - người mà HMT thầm thương trộm nhớ suốt 1 tgian rất dài (từ khi chưa bị nhiễm bệnh). Cậu thanh niên HMT không dám thổ lộ, chỉ dám đứng từ xa ngắm nàng và tỏ tình qua những bài thơ. Cô Cúc sau này chọn cuộc sống thiền, nhưng khi nghe tin HMT bị bệnh đã gửi bức ảnh thôn Vĩ Dạ cùng vài lời hỏi thăm. Bài thơ Đây Thôn Vĩ Dạ ra đời từ đó.
Người con gái thứ 2 mặc áo đỏ theo mình đoán là Mộng Cầm. Có một thời gian HMT và Mộng Cầm rất thân thiết với nhau, HMT cũng nhiều lần ngỏ lời nhưng Mộng Cầm từ chối, viện cớ khác biệt tôn giáo (HMT theo đạo Thiên Chúa) nhưng thật lòng đã biết bệnh tình khó chữa của HMT. Sau đó nàng bỏ đi lên xe hoa với người khác. Áo dài đỏ tượng trưng cho áo cưới, nàng quay lưng bỏ đi không chút luyến thương...
Mình có 1 ấn tượng lớn với HMT nên nghe bài này cảm thấy rất đã. Mong anh Quỳnh sẽ thành công. Cảm ơn anh vì bài hát tuyệt vời này.

Punchane
Автор

giờ mới nghe bài này và mới biết là đã có từ 6 năm trước, tại nghe PMQ hát live hay quá mà nghe đi lại, phải tìm sang MV riêng xem có không. Nghe nhạc ảo diệu và lời bài hát ma mị say thật ấy. Đọc cmt của các bạn yêu thơ bình bài hát cũng cuốn ghê

PhuongNguyen-fmyt
Автор

t nhớ có bạn nói
"ngày xưa chúng ta có nhạc Trịnh
Giờ chúng ta có nhạc Quỳnh"
hay quá đi thôi :<<<

chien-
Автор

Do hoàn cảnh gia đình khó khăn, năm 1930 Hàn Mặc Tử - tên thật là Nguyễn Trọng Trí phải thôi học về Quy Nhơn giúp đỡ mẹ và các em. Trong thời gian chưa tìm được việc Trí tạm ở nhà đọc sách, làm thơ. Đến năm 1933, Trí vào làm cho Sở Đạc Điền Quy Nhơn và quen với Hoàng Tùng Ngâm, em thúc bá với Hoàng Cúc (tên thật là Hoàng Thị Kim Cúc, SN 1913, phố Khải Định, TP.Quy Nhơn), mối tình lãng mạn của chàng thi sĩ đa tình.

Trong những lần qua nhà Tùng Ngâm bàn luận chuyện thơ ca, Hàn Mặc Tử gặp và làm quen với Hoàng Cúc - khi đó cũng đang tập tành làm thơ, viết văn. Ngay cái nhìn đầu tiên, Hàn Mặc Tử đã đem lòng si mê cô hàng xóm xinh đẹp, đài các. Chàng đã làm một số bài thơ gửi tặng nàng như: bài “Vịnh hoa cúc”, “Trồng hoa cúc”... Nhưng số phận đưa đẩy, Hàn Mặc Tử phải rời mảnh đất Quy Nhơn để vào Sài Gòn làm báo khi cuộc tình hai người vừa mới chớm nở.

Sau một thời gian, chàng về lại Quy Nhơn. Lúc này gia đình chàng đã rời đến cách nhà Hoàng Cúc chỉ vài căn và tình xưa lại dậy sóng. Chàng trai trẻ vốn đã quen sương gió đất Sài Gòn giờ đã bạo dạn và tự tin hơn trước. Hàn Mặc Tử đã sáng tác bài “Hồn cúc” để thổ lộ tình cảm của mình: “Bấy lâu sát ngõ, chẳng ngăn tường/Không dám sờ tay sợ lấm hương/Xiêm áo đêm nay tề chỉnh quá/Muốn ôm hồn cúc ở trong sương”.

Nhưng vốn là con gái xứ Huế, Hoàng Cúc chỉ giữ mối tình đầu e ấp trong lòng, còn bên ngoài vẫn như hai phương trời xa lạ với Hàn Mặc Tử. Mãi đến sau này, năm 1971, khi viết thư cho một người bạn của Hàn Mặc Tử là nhà thơ Quách Tấn, Hoàng Cúc mới nói rõ tâm tình rằng không có tình ý với chàng thi sĩ trẻ: “Hồi ấy tuy Tử ở gần nhà tôi, song Tử và tôi cách xa nhau như hai ngọn núi. Tử thì kín đáo và bẽn lẽn như con gái, còn tôi thì bí mật và xa lạ như cung trăng! Tuy thế Tử cũng đã tìm cách để gặp, nhưng vẫn chưa toại nguyện…”.

Mối tình lặng lẽ trôi qua

Mối tình âm thầm, lặng lẽ trôi qua như cuộc tình đơn phương đã khiến chàng thi sĩ ngẩn ngơ, say đắm trong vô vọng. Buồn vì nàng không đáp lại tình cảm, chàng thi sĩ tìm đường trở lại Sài Gòn như một cuộc chạy trốn cảm giác bị bỏ rơi. Sau gần 1 năm chàng trở lại Quy Nhơn, mối tình với Hoàng Cúc lại nồng nàn hơn nhưng cũng vẫn chỉ là một thứ tình cảm chôn chặt trong đáy tâm hồn.

Thế rồi Hoàng Cúc theo cha về Vĩ Dạ và “ẩn cư” thành nữ tu sĩ suốt đời ăn chay niệm Phật, Hàn Mặc Tử coi như nàng đi lấy chồng. Trong nỗi đau của mối tình đầu tuyệt vọng, Tử mang tập thơ “Gái quê” (được viết trong những ngày nhớ thương Hoàng Cúc), định tặng người con gái mình yêu nhưng cũng không đủ can đảm để trao tận tay nàng.

Mùa hè năm 1939, Hoàng Tùng Ngâm viết thư về Huế cho Hoàng Cúc biết Tử mắc bệnh nan y, khuyên Cúc viết thư an ủi một tâm hồn trong trắng nhưng bất hạnh. Thay vì viết thư thăm hỏi, Cúc đã gửi cho Tử một bức ảnh phong cảnh có mây, có nước, có chiếc đò ngang với cô gái chèo đò, có cả ánh trăng hay ánh mặt trời chiếu xuống nước. Phía sau tấm ảnh là lời hỏi thăm sức khỏe. Bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ ra đời từ hoàn cảnh đó. Đây là lần đầu tiên Hàn Mặc Tử được trực tiếp thổ lộ mối tình với Hoàng Cúc - một tình cảm đẹp, trong sáng nhưng buồn và thoáng chút hoài nghi.
Mình quên k ghi nguồn, bài này mình tìm hiểu đc trên mạng (Báo Mới), trích đoạn ra đây đoạn mình nghĩ là cảm hứng của a Quỳnh khi viết bài này. Đường link cho ai muốn đọc hết tất thảy ạ:

Johnahex
visit shbcf.ru