filmov
tv
Tại sao Mỹ phá giá đồng đô la?

Показать описание
Tại sao Mỹ phá giá đồng đô la?
Từ khi kết thúc Thế chiến thứ hai, đồng đô la Mỹ đã dần trở thành đồng tiền trung tâm của thế giới – vừa là thước đo cho giá hàng hóa, vừa là nơi trú ẩn an toàn cho các dòng tiền quốc tế. Nhưng chính vị thế quá lớn ấy lại khiến nền sản xuất trong nước của Hoa Kỳ phải chịu một cái giá rất đắt.
Những năm 1980, xe hơi Mỹ đối mặt với làn sóng cạnh tranh dữ dội đến từ Nhật Bản và châu Âu. Không chỉ thua kém về chất lượng lắp ráp, xe Mỹ còn có giá thành cao hơn nhiều so với đối thủ. Người tiêu dùng Mỹ đổ xô mua xe nhập khẩu, trong khi Nhật và Đức lại rất ít khi mua xe từ Hoa Kỳ. Chính quyền tổng thống Reagan khi đó bắt đầu cảm thấy lo ngại. Những chiếc xe sản xuất tại Mỹ, vốn phụ thuộc nhiều vào thép giá rẻ nhập khẩu, lại không thể bán được ở nước ngoài vì mức giá quá cao.
Một trong những nguyên nhân được giới chức Mỹ đưa ra là đồng đô la bị định giá quá cao. Điều đó khiến hàng xuất khẩu của Mỹ kém cạnh tranh hơn, đẩy ngành sản xuất vào thế yếu. Trước áp lực phải vực dậy ngành công nghiệp nội địa, chính phủ Mỹ tin rằng đã đến lúc cần hành động – để nước Mỹ không còn bị “dắt mũi” trên sân chơi thương mại toàn cầu.
Tháng 9 năm 1985, trước tình trạng hàng hóa Mỹ đắt đỏ, khó tiêu thụ ở nước ngoài và ngành công nghiệp đối mặt với áp lực cạnh tranh khốc liệt, năm cường quốc kinh tế lớn – Mỹ, Anh, Pháp, Tây Đức và Nhật Bản – đã quyết định ngồi lại với nhau. Địa điểm là khách sạn Plaza ở New York. Mục tiêu là đưa ra một chiến lược điều chỉnh tỷ giá hối đoái, làm suy yếu đồng đô la để hỗ trợ xuất khẩu của Mỹ. Thỏa thuận này đi vào lịch sử với cái tên: Plaza Accord.
Hiểu một cách đơn giản, Plaza Accord là một chiến dịch can thiệp có phối hợp vào thị trường ngoại hối – một nơi đặc biệt, nơi mà các đồng tiền được mua bán… bằng chính các đồng tiền khác. Khi bạn muốn biết “giá” của một đồng đô la Mỹ là bao nhiêu, bạn sẽ phải hỏi nó trị giá bao nhiêu yên Nhật, bao nhiêu mark Đức, hay bao nhiêu franc Pháp.
Và cũng vì thế, giá trị của đô la không chỉ phản ánh nội lực kinh tế Mỹ, mà còn bị tác động bởi nhu cầu toàn cầu với đồng tiền này. Khi người ta cần mua hàng hóa, dịch vụ từ Mỹ – họ cần đô la. Khi dầu mỏ, vốn được định giá bằng đô la, là mặt hàng thiết yếu – họ cũng cần đô la. Khi các nhà đầu tư, doanh nghiệp và thậm chí cả người dân ở nhiều nước không tin vào đồng nội tệ – họ tìm đến đô la. Tất cả những điều đó tạo ra một áp lực cầu khổng lồ với đồng tiền này, đẩy giá trị của nó lên cao, vượt xa mức mà một nền kinh tế sản xuất như Mỹ mong muốn.
Sau hiệp định Plaza Accord, các ngân hàng trung ương bắt đầu hành động. Nhật và Tây Đức – hai quốc gia có thặng dư thương mại lớn với Mỹ – bán tháo đồng đô la trên thị trường. Ngược lại, Mỹ mua vào đồng yên Nhật và mark Đức. Khi các quốc gia lớn cùng phối hợp hành động, thị trường buộc phải phản ứng. Giá đô la sụt giảm, đúng như mong muốn.
Đó là khoảnh khắc mà chính sách tài khóa và chính trị quốc tế giao nhau tại điểm nút của tiền tệ. Một chiến thắng ngắn hạn cho sản xuất Mỹ, nhưng không phải là một giải pháp lâu dài. Bởi lẽ, sức mạnh của đồng đô la không chỉ đến từ các con số hay chính sách điều hành, mà còn đến từ niềm tin. Và niềm tin ấy – như lịch sử cho thấy – rất khó thay đổi bằng mệnh lệnh hay sự can thiệp đơn lẻ.
Комментарии