Hà Nội, mùa Đông 1963, có cô bé mặc quần yếm đi lạc ở phố Hàng Buồm...

preview_player
Показать описание
Cùng chung sức với Đội ngũ NCHCCCL trên hành trình Tìm Kiếm, Kết nối và Đoàn tụ:
❤ TÀI KHOẢN THIỆN NGUYỆN số 2700 của NCHCCCL tại Ngân hàng Quân đội MB Bank
Chủ tài khoản: We Connect
SWIFT code: MSCBVNVX
❤ Ủng hộ thông qua Quỹ từ thiện Báo VietnamNet
STK: 0011002643148 - NH Ngoại Thương VN - Vietcombank
Chủ tài khoản: Báo VietNamNet
Vui lòng ghi rõ nội dung chuyển khoản: Ủng hộ NCHCCCL + Tên + Số điện thoại
SWIFT code: BFTVVNVX
Fanpage "Như chưa hề có cuộc chia ly" sẽ công khai - minh bạch thông tin ủng hộ cũng như việc sử dụng Quỹ hàng tháng.

Hoạt động Thiện nguyện Tìm kiếm & Đoàn tụ Người thân "Như chưa hề có cuộc chia ly" do Nhà báo Thu Uyên khởi xướng, hiện do Doanh nghiệp Xã hội NỐI THÂN THƯƠNG chủ trì.
☎ Tổng đài: (028) 6264 7777
➤ Văn phòng Đội Tìm Kiếm NỐI THÂN THƯƠNG: 39 Lê Thạch, P.13, Q.4, Tp.HCM
✲ Thư tay: Hòm thư 005 - Bưu điện Trung tâm Sài Gòn, Tp.HCM
✲ Zalo: "Như chưa hề có cuộc chia ly"
Рекомендации по теме
Комментарии
Автор

Nhìn ông bố uất nghẹn mà thương. Lúc xem đến đoạn bố mẹ nuôi ông phải bật khóc là hiểu. Mình không chắc lắm nhưng chương trình phát lên kiểu này tinh ý nhận ra ngay là bị bắt cóc. Bà mẹ nuôi là người bán lược, mẹ đẻ làm thợ cắt tóc. Lúc đầu chương trình cầm chiếc lược sừng lên hỏi " chú và cô có nghĩ rằng là chiếc lược sừng này nó rất là liên quan đến gia đình mình không ạ" thì lúc đó ông bố chỉ nghĩ rằng vợ mình ngày xưa là thợ cắt tóc nên có nhiều lược thôi rồi ông mới nói "ngày xưa bà ấy là thợ cắt tóc nên có rất nhiều loại lược đặc biệt là bà ấn tượng nhất là lược sừng vì ngày xưa cắt tóc phi dê gì đó" .

Mình đoán là cái bà mẹ nuôi này đã từng nhiều lần bán lược cho mẹ đẻ của cô Cần. Sau đấy là thấy nhà có đứa con gái nhỏ xinh xắn trắng trẻo mặc quần áo đẹp lại là nhà giàu, mình thì hiếm con nên đã để ý đứa bé nhà người ta từ lâu rồi, sau này chắc cái hôm bé đi lạc đó bà bán lược nhìn thấy bé nên đã có ý dắt về nhà luôn nhưng cũng phải làm màu hỏi qua loa mọi người xung quanh xem trẻ nhà ai đi lạc (để sau này có cớ mà bao biện nếu ai úp cho bà cái nồi bắt cóc, thì bà còn đóng vai nạn nhân kiểu "tôi hỏi rồi nhưng chẳng thấy ai nhận, tôi làm ơn mà mắc oán vậy đấy" chứ chủ ý là muốn dắt về luôn rồi. Dắt được về Hà Tây, xa cái phố cổ HN bà vẫn chưa an tâm nên thay tên đổi họ con nhà người ta ngay cho chắc ăn rồi giấu nhẹm đi. Vừa được tiếng thơm với người xung quanh (cưu mang đứa trẻ bị lạc) vừa có miếng (đạt được mục đích bắt đứa nhỏ). Độc ác 1 cách bài bản.

Lúc sau cùng khi gia đình vẫn chưa hiểu lắm thì chương trình nói là xem phóng sự về chiếc lược sừng này để hiểu rõ hơn vì sao cái lược sừng lại liên quan đến gia đình như vậy (ý chương trình muốn nói nó không chỉ liên quan đến mẹ đẻ cô cần là thợ cắt tóc đâu mà nó chính là nguyên nhân gây nên bi kịch cho gia đình đó) , sau 1 đoạn phát đến phần bố mẹ nuôi thì ông bố đẻ ngây ra 1 hồi rồi khóc nức nở. Lúc đó cô Cần còn chưa ra sân khấu gặp ông mà ông đã khóc lên như vậy thì chắc chẳn lúc đó ông đã nhớ lại tất cả (có thể nhận ra được mặt của bà mẹ nuôi này từng bán lược cho nhà mình) và hiểu rõ câu chuyện rồi, cũng hiểu rõ tại sao chương trình lại hỏi câu " có nghĩ rằng chiếc lược sừng này có liên quan rất nhiều đến gia đình mình không rồi, nên mới có cảm xúc như uất ức như thế . Mắt ông bố đăm đăm uất hận nhìn luôn . Có lẽ ông chẳng bao giờ nghĩ tới rằng con gái mình bị chính người bán lược bắt cóc đi.

Phải nói là chương trình lồng ghép cực kỳ thông minh. Ban đầu gợi ra cho gia đình bằng cách phát những chiếc lược sừng cho khán giả và nói về làng nghề làm lược, tiếp theo gia đình chưa hiểu ngọn ngành thì MC trực tiếp hỏi gia đình xem có ấn tượng gì với cái lược và có nghĩ rằng cái lược này rất liên quan đến gia đình không? Lúc này gia đình vẫn chưa hiểu rõ cái lược sao lại liên quan đến con gái mình mà chỉ mới nghĩ rằng ngày xưa bà làm nghề cắt tóc nên rất nhiều lược, Sau cùng chương trình chốt hạ bằng quả phóng sự cho gia đình xem tận mặt kẻ bắt cóc để gia đình nhận diện, lần này ông bố sâu chuỗi lại và đã hiểu tất cả . Chẳng qua rằng bố mẹ nuôi kia tuổi xế chiều rồi nên chương trình cũng như mọi người không muốn làm to chuyện. Nhưng những người làm chương trình cũng rất phẫn nộ nên họ đã cố tình sắp xếp lồng ghép những chi tiết như vậy để ai xem tinh ý là hiểu. Quá tuyệt vời chương trình.

thanho
Автор

Mới xem trên tiktok xong qua đây xem, rỏ ràng cô là Tiểu Thư Đài Cát, nhưng hết 1 đời người cô lại khổ cực ! Thật thương cho cô quá

NganTran-nlnf
Автор

Ít khj viết cmt nhưng thực sự xúc động quá. Khóc theo luôn.Nhớ lại cái năm 5t bị lạc ở biển Sầm Sơn. Cả nhà đi tìm. Mình còn nhớ bị tụi trẻ và 1 bà già già bán ghẹ nó đưa lên trên núi .. Người nhà mà chính xác là bà chị họ mình tìm được... Chúng nó đòi tiền chuộc. Thì bà ý bế mình chạy . May mọi ng với công an đi sau đuổi đến kịp. Ko tầm này chắc cũng lạc bố mẹ 27 năm rồi.... Nghĩ lại bây giờ vẫn thấy sợ. Ám ảnh

thunguyen-rioi
Автор

Xem đi xem lại rất nhiều lần tôi cảm thấy m rất may mắn hồi 4-5 tuổi tôi cũng từng bị bắt cóc ở sài gòn .khi đang chơi cùng đám bạn ở xóm thì có ng phụ nữ bế lên xe đạp chở đi.th em nhỏ thấy c bị bắt đi chạy té vô vũng xình hớt hải về bảo bố mẹ nhưng đuổi theo mà ko kịp.ng phụ nữ bắt cóc dẫn vào tiệm vàng cắt hết vàng trên tay trên cổ sau đó thả tôi trước cửa tiệm vàng gần chợ bình trị đông bây giờ.hôm đó trời mưa phùn vừa đi vừa khóc cứ biết là đi ko biết đi đâu về đâu.đường ngày đó rất xấu đi bắn bẩn lấm lem hết người kể cũng hay ko một ai dẫn đường thế mà tôi đi bộ 3km thì về đến cây cầu ông búp gần nhà thì gặp người nhà đang đi tìm.bà nội bà ngoại cùng các bác ở quê khóc ngất lên ngất xuống khi biết tin cháu bị bắt đi.đến bjo đi qua tiệm vàng, con đường ám ảnh hồi nhỏ vừa đi vừa khóc lúc ấy tôi vẫn cảm thấy ám ảnh nhưng mọi chuyện đã qua tôi đã về đc với gia đình nếu ngày ấy ko thể tìm đc đường về nhà thì cuộc sống của tôi ko biết trôi dạt về đâu

tamthanh
Автор

Cô con gái nhỏ duy nhất trong nhà, một gđ có điều kiện, , , đáng lẽ cô đã có cuộc sống tốt hơn, ,,nhìn cô rất chân chất thật thà, hiền lành và nét vất vả lam lũ mọi người cũng dễ nhìn thấy ở cô.

phuongly
Автор

Đôi mắt người bố chứa đựng bao nhiêu nỗi đau và thương nhớ khi những ký ức ngày thất lạc đứa con gái dần hiện về. Chúc mừng bác và gia đình đã tìm được chị Cần <3

thuongblog
Автор

Tôi năm nay là 57 tuổi, coi chương trình này, lúc nào cũng chay nước mắt, cảm ơn chương trình nchcccly, và cảm ơn ê kíp, cảm ơn nhà báo thu uyên, một chương trình nhân văn và phuc hậu

chu
Автор

Nhìn đứa con gái bé bỏng mình chăm bẵm cưng chiều, bị lạc mất ngay nhà mình, mất tăm mất tích, rồi gặp lại nó sau hơn 40 năm lam lũ vất vả, thực sự quá sức tưởng tượng của mình. Bác mẹ ruột gần như là hết nước mắt rồi. Nể bác trai vẫn đủ bình tĩnh cảm ơn chương trình.

thailenature
Автор

Mới vừa xem bên tittok xong ytb xem tiếp... khóc theo gia đình chị Cần luôn, đúng là bắt cóc con người ta, khổ cho kiếp sống khổ cực đáng lẽ ra chị ấy phải là 1tiễu thư sống trong sung sướng... vừa tức vừa mừng vì 46năm chị cũng gặp đc GĐ của mình... 46năm nghe sao dài đăng đẳng, ông bố ruột ổng rơi nước mắt khi đến đoạn quay cha mẹ nuôi của c Cần là ông tự hiểu r... cuối cùng xin chúc mừng GĐ cũng đoàn tụ về với nhau.

binhtranthai
Автор

Tôi mới xem chương trình này hôm qua, xem lại lần nào là khóc lần đó! Có các chi tiết rất vô lý từ phía gia đình bà mẹ nuôi: 1) Về phía BÀ MẸ NUÔI: Chị Cần bị thất lạc (không tìm thấy) vào khoảng 5- 6 giờ chiều tại 34 Hàng Buồm. Khoảng cách từ phố Hàng Buồm đến Bách Hóa Tổng Hợp là khoảng 1, 5- 02 km thì 01 cháu bé 03 tuổi không thể đi dễ dàng tự đi đến đó mà không có người lớn hỏi han và bất cứ ai là người có lương tâm trong hoàn cảnh này cũng có thể nghĩ ngay đến việc sẽ đưa cháu bé đến đồn Công an gần nhất, chứ không thể hỏi han cháu thông thường. Ấy là còn chưa kể, thời năm 1963, bắt đầu chiến tranh nên công an sẽ được bố trí nhiều ở khu vực Hoàn Kiếm để chống gián điệp phá hoại, việc một cháu bé đi lang thang khóc mếu là điều sẽ dễ dàng phát hiện ngay. Giai đoạn này, chiến tranh dẫn đến chết chóc nhiều, rồi làm việc vẫn là làm thủ công, cần nhân công, hàng mấy chục năm liền thường xuyên có nạn bắt cóc trẻ em để đem bán sang Trung Quốc và các gia đình miền núi ở Việt Nam - Trung Quốc để duy trì nòi giống - làm việc nhà. Tôi là người gốc Hà Nội, các năm cuối 1980 Thế kỷ trước vẫn lên Bờ Hồ mua sách vở, đồ dùng học tập, còn nhớ chắc chắn chỉ khoảng gần 5 giờ chiều gì đó là các gian hàng trong Bách Hóa Tổng Hợp sẽ đóng cửa, bảo vệ đi nhắc ra về (Thời bao cấp và sau bao cấp còn vậy, thì thời năm 1963 chiến tranh và nghèo nàn, lạc hậu, khó khăn vô cùng, thì lấy đâu ra điện để thắp sáng mà bán hàng đến tận 7 - 8 - 9 giờ tối, chẳng lẽ thắp đèn dầu bán hàng?!). Và 01 cháu bé làm sao có thể có mặt và tự có mặt Ở TRONG BÁCH HÓA TỔNG HỢP (như bà mẹ nuôi nói nhấn mạnh là "gặp trong Bách Hóa Tổng Hợp và khóc rất to") vào tầm 07- 08- 09 giờ tối. Xin thưa, nếu cháu bé là chị Cần chỉ có 03 tuổi có tự đi đến đó thật thì cũng phải cần 01 - 02 tiếng đồng hồ mới có thể có mặt ở đó và giờ đó thì giờ đó Bách Hóa Tổng Hợp đã đóng cửa từ lâu rồi (!); 2) Về phía ÔNG BỐ NUÔI: Ông này nói là sau đó 3 -4 lần tôi chở xe đạp đưa cháu lên đó xem Loa có thông báo tìm con nhưng không thấy nên tôi đi về... Đây là 1 câu nói điêu, vô lý. Vì sao, một người bình thường nếu muốn tìm lại gia đình cho cháu bé, hay kể cả trả lại thì họ sẽ đến ngay Đồn Công an làm việc, chứ không đi từ Thường Tín lên Bờ Hồ để đứng ngoài phố... "vểnh tai lên" nghe THÔNG BÁO TÌM TRẺ LẠC như ông này nói. Làm sao chuyện 01 cháu bé thất lạc lại thông báo trên loa đài theo kiểu nhiều tháng, nhiều năm được, nhà nước còn bao nhiêu việc khác, ấy là còn chưa kể phát loa là phải có giờ, lúc phát thì ông ấy lại đang ở quê làm lược đi bán, lúc ông ấy lên thì loa lại tắt! Rõ ràng đây chỉ là 1 câu nói vuốt đuôi và hoàn toàn không có kiểm chứng. Trên thực tế, với trường hợp này, nếu thực sự muốn tìm nhà cho chị Cần rất đơn giản vì nghe chị Cần kể thì rõ ràng nhà chị chỉ có thể ở trên phố và gần ngay Bờ Hồ, các khu phố cổ, nhà cao tầng tại Hoàn Kiếm, chứ không thể ở tỉnh nào, tỉnh nào bị bắt cóc hay lang thang gần khu vực bến tàu, bến xe như các trường hợp khác được... Tôi cho rằng đây là 1 hành vi bắt cóc trẻ em rõ ràng, nhưng chưa biết ai là kẻ bắt cóc thôi! Việc bắt cóc trẻ em này chắc chắn phải có sự dụ dỗ đứa trẻ để không gào khóc thì mới đi thoát khỏi khu vực Bờ Hồ đông dân, nhiều công an một cách dễ dàng như vậy! Còn gia đình ông bố nuôi bà mẹ nuôi : Đây bản chất là gia đình hiếm muộn (mãi sau khi chị Cần về nhà họ thì 07 năm sau họ mới có con, còn chuyện 02 người con trai tiếp theo đó có phải là con trai đẻ của ông bố nuôi hay không thì không biết, không cảm nhận của tôi thấy nếu mấy người đàn ông trong chương trình ngồi cạnh ông bố bà mẹ nuôi là con đẻ của họ thì trông không giống họ tí nào... ) và sau khi có 02 con trai, 02 ông bà bố mẹ nuôi này cũng đã không nuôi chị Cần nữa mà đưa cho bà Dì em ruột để nuôi... (theo lời chị Cần kể). Làng này là làng làm nghề, nhìn cuộc sống, hoàn cảnh hiện nay của chị Cần đã cho thấy ngay: Chị ấy không được cho ăn học đầy đủ (không biết viết, phải nhờ 01 người phụ bên ngành giám định tâm thần viết thư tìm người thân) và chắc chắn đã phải sớm lao động vất vả cho gia đình này và các gia đình họ hàng khác của nhà bà mẹ nuôi này (chắc lại chính là làm lược chải đầu, làng làm nghề mà!) và hẳn là chị đã có một cuộc sống vô cùng vất vả, khó khăn (mãi mới làm được nhà cách đây 07 năm trên đất công do xã cung cấp)... Mấy suy nghĩ vậy, xin cảm ơn mọi người đã đọc!

danledaoanh
Автор

Có ai từ BEATVN qua đây không ạ . Quá cảm động về câu chuyện chia ly này !

Thật xót xa cho cô Thủy !

HanhNguyen-ofoi
Автор

Bố chị Cần từ tướng mặt đến cách ăn nói rất có học và phúc hậu. Thương quá. Mọi người ở làng của c Cần tốt bụng thật sự

Seychan
Автор

Hồi mình 3 tuổi cũng đi lạc, đi từ nhà ông bà ngoại ở phố Nguyễn Đỉnh Chiểu, lạc tới phố Ngô Thì Nhậm. Mình vừa đi vừa khóc, lúc đó trời đổ mưa to, có ông bà đón vào nhà dỗ mãi. Trời ngớt mưa một chút là ông mặc áo mưa đi lên đài phát thanh đăng thông báo tìm thấy trẻ lạc. Chiều hôm đó bố mình cũng lên đài phát thanh báo lạc con mà không gặp ông. Trời tạnh mưa thì ông bà nhờ cô cháu gái đưa mình đi loanh quanh xem mình có biết đường về nhà không, đi 1 lúc thì gặp cậu mình đang đạp xe tuột cả dép tìm cháu. Ông bà bảo nếu không tim được thì sẽ để cho cô cháu hiếm muộn nuôi mình. Sau này tết nào bố mình cũng xuống thăm hỏi hai ông bà, tới khi bà mất và ông bán nhà chuyển đi chỗ khác. Nghĩ đến chị Cần mà thấy khổ thân cho cả nhà chị quá.

haminh
Автор

Nếu mọi người yêu thích chương trình thì có thể góp 1 chút ủng hộ chương trình. Hình như từ năm ngoái là chương trình bắt đầu nhận quyên góp từ cộng đồng rồi đấy ạ. Mong các cô chú, anh chị thực hiện chương trình luôn mạnh khoẻ và giúp đỡ được nhiều gia đình đoàn tụ hơn nữa. Hy vọng Như chưa hề có cuộc chia ly sẽ không bao giờ phải dừng lại vì vấn đề kinh phí nữa ♥️

tittit
Автор

Lúc ông bố xem đến đoạn bố mẹ nuôi ông đã phải bật khóc rồi. Bà mẹ nuôi này là người bán lược. Mà vợ ông lại là thợ cắt tóc. Lúc ban đầu chương trình còn giơ cái lược lên hỏi xem cái lược sừng này có mối liên kết gì không ? . Gia đình nói ngày xưa bà mẹ đẻ là thợ cắt tóc có rất nhiều loại lược bà cũng rất thích lược sừng. Mình đoán cái bà mẹ nuôi này đã từng bán lược cho bà mẹ đẻ sau đấy là nhìn thấy đứa con nhà này xinh xắn trắng trẻo nhà còn giàu nên để ý con nhà người ta lâu rồi. Chẳng có lý gì khi chiếu đến đoạn cái bà mẹ nuôi ông bố ngây ra 1 lúc rồi bật khóc cả. Ông nhớ ra gì đó rồi mới có cảm xúc như vậy, mắt ông đăm đăm luôn. Không ngờ rằng con gái mình lại bị chính người bán lược bắt cóc. Quá thương.

nguyenngochoa
Автор

Một thiên thần bé bỏng trong một gia đình điều kiện đi lạc rồi phải bươn trải mưu sinh ngoài cs, giờ gặp lại Gđ thì đã già 😭😭 thương cô quá

bongha
Автор

Mình đọc được câu chuyện này từ fb nên qua đây xem
Chương trình thật ý nghĩa, hy vọng chương trình luôn phát triển. Mặc dù chương trình đang gặp khó khăn về kinh tế, mình mong sẽ có nhiều mạnh thường quân giúp đỡ hơn.
Cảm ơn chương trình

tramduong
Автор

Tình cờ đọc bài báo trên cafef mà mình xem lại dc clip này dù năm 2009 muốn xem mà k tìm dc. Bác Cần (Thuỷ) là bác dâu của mình. Lấy bác trai mình k có con sau đó 2 bác chia tay và bác Thuỷ đi bước nữa làm mẹ đơn thân. Bác ấy gần nhà mình luôn. Mình biết bác từ nhỏ nên rất quý bác ấy. Đúng là số phận. Nếu k có drama này thì bác ấy đã ở Canada từ lâu với gia đình và số phận k éo le như vậy. Hôm nay mẹ mình có nói bác mới về từ Canada dc mấy tháng vì sang đó gần 10 năm thấy buồn. Hiện tại bác đang ở làng mình còn con gái và cháu ngoại. Con rể bác mới sang Canada có thể sau này ổn thì cả nhà bác sang lại. Còn về việc bà mẹ nuôi có bắt cóc hay k thì chỉ có mình bà ấy biết. Tuy nhiên dân làng thì hầu hết đều nghĩ là bà ấy bắt cóc. Vì vậy mà càng thương bác ấy hơn. Bà ấy đã làm thay đổi hòn toàn cuộc đời của bác ấy. Mình xác nhận là 2 ông bà bố mẹ nuôi bác ấy đã mất. Bố đẻ bác ấy nhìn phúc hậu và giống con gái y hệt khỏi xét nghiệm ADN các bạn nhỉ

ducthanghoang
Автор

Ct làm rất nhân văn, giảm tránh đi rất nhiều, cho dù có công nuôi lớn nhưng vẫn đáng giận, vì 1 chút tâm địa của ng phụ nữ hiếm muộn khi xưa mà đẩy 1 gia đình vào khổ đau gần 50 năm, ông trời cuối cùng cũng có mắt, nhưng giờ có bù đắp bao nhiêu cho c là đủ, lẽ ra c đk sống hp trong ty thương của bố mẹ và các anh, được đi học, được trở thành 1 ai đó, đk sống hạnh phúc hơn. Trông ng bố xem cảnh cs hiện tại của con mà thương

ngocanhoan
Автор

Chương trình quá hay và nhân văn. Nhìn gia đình có khuôn mặt giống nhau như tạc. Bà “mẹ nuôi” kia sau khi có con trai thì bỏ rơi chị Cần sống khổ sở đến vậy. Nếu không có chương trình thì đến cuối đời chị vẫn khổ. Mong có thật nhiều mạnh thường quân tài trợ để chương trình được tiếp tục giúp đỡ các hoàn cảnh khó khăn :)

seattlehan