Có câu nói nào đã từng khiến cậu vỡ vụn chưa? Podcast

preview_player
Показать описание
Vì một câu nói, mấy giây thôi, em chết đi đôi lần ( Trích từ lời bài hát "Vì một câu nói" - Hoàng Dũng).

Lời nói sắc như dao, chọn đúng sẽ chữa lành, chọn sai sẽ thương tổn. Dù chỉ một câu nói vô tình, một lời châm chọc vô ý hay một câu phán xét bâng quơ đều có thể trở thành công cụ làm vụn vỡ trái tim nhiều người.
Có câu nói nào đã từng khiến cậu vỡ vụn chưa?
Рекомендации по теме
Комментарии
Автор

📙 Cuốn sách truyền cảm hứng cho video:

visaothenhipodcast
Автор

Xem xong video, mình bỗng nhận ra bao lâu nay mình đã che đậy bao nhiêu vết thương chằng chịt trong trái tim mình, rồi nhận ra mình đã bị người khác trêu đùa với cảm xúc của mình như nào, mình đã khóc rất nhiều vì những lời nói buộc tội mình như bảo mình phá, vô dụng chả đc tích sự gì, cho dù mình đã cố gắng nhưng họ lại bới móc quá khứ của mình, mình thường xuyên bị họ ngó lơ, hay giành lấy sự chú ý của bạn mình khi mình nói chuyện với bạn, và rồi mình lựa chọn nói thẳng trước mặt họ về nhưng gì mình cảm thấy, rồi im lặng bỏ đi, và video này đã lm mình cảm thấy lựa chọn bản thân là đúng và tự tin hơn:)))

vivivi
Автор

"đồng tính là bệnh, con phải cố gắng vượt qua nó" lần đó come out mẹ mình chỉ nhẹ nhàng nói với mình như vậy. Hình như mình nghe được tiếng vỡ vụn trong lòng mình

tonhi
Автор

Năm mình lớp hai, năm ấy là năm mà tuổi thơ của mình đã không còn như bao đứa trẻ khác. Bà mình - người quan tâm và yêu thương mình nhất nhà, mất vì bệnh. Mình lúc ấy đang đi học và đã không thể về kịp lúc để nhìn bà lần cuối. Nỗi đau mất người thân cứ ở đấy nhưng bản thân mình ngày bé cứ ngây thơ chẳng biết gì. Mình không khóc, không quậy phá. Mình nhìn những người lớn cãi nhau vì chuyện gì đó mà chính mình còn chẳng thể hiểu được. Rồi sau khi bà mất thì em trai mình ra đời. Thực sự thì ngày nhỏ mình rất thương em nhưng càng lớn, sự chú ý của ba mẹ đáng lẽ ra chỉ dành cho một mình mình đột nhiên bị chia năm xẻ bảy. Những tiếng la, tiếng quát mắng của ba mẹ khi mình cố gắng gây sự chú ý khiến mình tổn thương rất nhiều. Đau lòng nhất là khi mẹ mình và em mình đang nằm ngủ trưa thì mẹ mình bỗng hỏi mình: "Nếu như mẹ với ba không ở chung với nhau nữa, con sẽ theo ai?". Tiếng nấc nghẹn ngào của mẹ khi nói câu đấy đến giờ mình vẫn nhớ rõ. Mình trốn tránh không trả lời, nhịn lại tiếng khóc rồi giả vờ như mình đã ngủ thiếp đi. Hơn mười năm trôi qua, mỗi lần nhớ về năm lớp hai ấy đều khiến mình nghẹn ngào nhưng đến khi mình hỏi lại những người lớn cãi nhau sau khi bà mất, hỏi lại ba mẹ mình những chuyện sau khi em mình ra đời. Đáng buồn thay, chẳng ai nhớ về nó cả, chỉ có một mình mình ám ảnh với những kí ức không vui đấy. Mình mừng vì các em của mình không ai phải trải qua cảm giác như mình nhưng cũng tủi thân vì chỉ có mình mãi chưa thể thoát khỏi nỗi đau năm ấy.

MaiLeprintemps
Автор

Tớ cảm thấy bản thân mình may mắn vì bố mẹ chưa bao giờ nhắc đến cách ăn mặc của t như thế nào hay là chê bai gì cả . T cảm thấy bố mẹ t là người tuyệt vời nhất trên đời này, chịu đựng sự ngang bướng của t kiên nhẫn dạy bảo lớn lên .Câu nói mà tớ cảm thấy tuyệt vọng nhất là từ người mà t đem lòng yêu nhất và tin tưởng nhất . Từng chữ hiện lên rõ dần cũng đồng nghĩa với trái tim t chết lặng vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ .T chưa bao giờ nghĩ được là có thể nói với t một câu xé lòng mà cả đời này có lẽ là không bao giờ quên được, có thể nó bị trôn vùi đi nhưng cái cảm giác khi nhận nó thì sẽ vẫn ở đó mãi mãi .
Thật sự trong thời gian cố gắng vượt qua nỗi ám ảnh đó t nghĩ t đã bị trầm cảm một khoảng cũng khá lâu, bản thân mình cũng chẳng thể nhận ra là mình đang bị gì, cần làm gì bây giờ và làm gì tiếp theo nữa .T cứ thế trôn vùi trong căn phòng bốn bức tường tối 3 ngày để suy nghĩ bản thân mình rốt cuộc đã làm điều gì mà lại phải đón nhận điều không xứng đáng như thế .
Đến bh t vẫn chưa vượt qua hết được nhưng t phải cảm ơn vì nó giúp t nhận ra một điều trừ gia đình thì bản thân mình là quan trọng nhất.

__letlinh
Автор

"Từ nay tao coi mày là giọt máu thừa" Đây là câu nói của ngoại mình giành cho mẹ mình cách đây hơn chục năm, mình đã không biết mẹ đã trải qua những ngày tháng đen tối, đau khổ ấy như thế nào, ngoại nói nhưng chưa bao giờ ngoại cảm thấy hối hận về điều đó, ngoại vẫn hết lần này đến lần khác nói mấy lời cay đắng làm tổn thương mẹ mình. Nhưng mà mẹ mình vẫn chăm sóc bà, chưa bao giờ bỏ đi trách nhiệm với ngoại.

nikkiwang
Автор

-"Con mệt rồi, cho con nghỉ một chút"
-"Mày cứ suốt ngày than mệt"
Mình ngồi trên giường, chờ mẹ đi mới dám đưa tay ôm ngực, mình khi đó đang lên cơn đau tim, mình có bệnh tim cũng lâu rồi, mình sợ gia đình buồn nên không dám nói. Mình đã liên tục học hành rồi đi làm từ lúc 4 giờ sáng rồi. Mẹ mình cũng không quan tâm nhiều, mình chỉ biết là mẹ sẽ bảo mình vớ vẩn, thậm chí có thể bực lên rồi mắng mình nữa.
-"Con mẹ sao yếu đuối quá thế, mới nói có một tí đã buồn"
Mẹ mình đâu có biết là vì người nói là mẹ nên câu nói đó cũng sắc lẹm như dao vậy. Mẹ nói thì khác với người lạ nói chứ.
Mình sợ nhất cái cảnh mà mình bị đau tim trước mặt mẹ, nhiều khi mẹ còn tát mình trước khi chấp nhận là mình đang bị đau tim ấy.
Dạo mà mình còn hay chia sé với mẹ thì nhiều lần như vậy lắm, mỗi lần một câu nói của mẹ thì mình cũng như vừa chết một lần. Mẹ mình chưa bao giờ chịu hiểu, lúc nào cũng chỉ nghĩ là mình đang cố gây chuyện cho mẹ chú ý. Cũng mấy năm rồi mình không còn tin vào việc mẹ sẽ chịu hiểu là con của mẹ thực sự cần nghỉ một chút.

EviLsMe
Автор

Tớ đã từng " đứng hình " trước câu nói của cô giáo. Lúc ấy là năm lớp 3, người thân của tớ mất và tớ có đưa 1 tờ giấy xin nghỉ phép ngày thứ 6 để ở trước mặt của cô.Sang tuần sau thì cô kêu những bạn trong lớp nộp giấy khám sức khỏe, đến lượt tớ thì lại không có giấy nên tớ lên báo với cô. Thay vì cô sẽ hỏi về đơn xin nghỉ thì cô lại nói :
- Ai biểu bữa đó em nghỉ làm gì !
Lúc ấy, tớ như chết lặng, tớ không biết nói gì thêm. Cô không những không chia buồn cho nỗi đau mất mát của tớ mà còn nói ra lời lẽ của kẻ vô tâm.Sau này tớ mới nhớ ra lí do là vì lúc trước tớ có té giữa sân trường, cô thầy và những anh chị khối trên vừa đỡ tớ vừa sốc. Cô giáo nhìn thấy thế nên cũng sợ. Có lẽ tới tận bây giờ người duy nhất mà tớ cảm thấy ấn tượng ngoại trừ bạn bè là thầy giám thị, thầy là người duy nhất hỏi thăm tớ khi tớ đang bị thương trong phòng y tế. Thầy vừa xoa đầu vừa hỏi thăm, tay còn lại của thầy thì lấy đá chườm cho tớ đỡ sưng

NgocChauPham-envg
Автор

Có nhiều người đánh giá thấp bản thân mình, họ bảo mình tệ, chẳng biết cố gắng và ko cầu tiến. Mình tổn thương, đau đớn và mất lòng tin vào chính mình, họ chẳng hiểu gì về mình, họ chẳng biết mình đã cố gắng và mệt mỏi như nào, cũng chẳng biết bên trong mình có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào, có những khoảng khắc chỉ thở thôi đã đối vs mình mệt mỏi ra sao. Và rồi họ nói mình như thế, họ yêu cầu mình thay đổi nếu không thì đừng làm bạn với họ nữa! Và mình lựa chọn không? Không phải vì mình không muốn bản thân mình tốt lên chỉ là không muốn cho họ thêm cơ hội làm đau mình nữa nhưng mình vẫn tiếp tục cô đơn và lạc lõng.

phannguyennhi
Автор

Cảm ơn visaothenhi đã dạy tớ cách nhìn cuộc đời, nhìn mọi người bằng đôi mắt hiền dịu và một trái tim biết lắng nghe.

Khá giống với 1 câu của thầy Thích Nhất Hạnh: "Thức dậy buổi sáng này, tôi mỉm cười. Hai mươi bốn giờ mới trước mắt tôi. Tôi nguyện sống trọn vẹn trong từng thời điểm và xem xét tất cả chúng sinh với đôi mắt của lòng từ bi"

quocanh
Автор

- Thi ơi, ba con chết rồi.
- Mẹ chỉ tay vào mặt tớ mà hét: "Mày đi chết đi".
- Bình thường nó đã xấu, khóc còn xấu hơn.
...

baothitran
Автор

"nín"
trong vô vàn câu nói thì đây lại là câu mình ám ảnh nhất. dù mình đã cố cắt đứt mối liên hệ với người làm tổn thương mình, nhưng mỗi lần khi mình cố gắng làm điều gì đó, câu nói đó lại hiện trong đầu. mình cảm thấy bản thân vụn vỡ qua từng ngày.

anvongocphuc
Автор

" anh hai ơi, em ko muốn nghe mẹ nói nữa, anh ơi em ko muốn nhìn thấy cảnh tượng đó 1 lần nữa, ko muốn bị chửi rủa hay trách móc, em chỉ muốn sống bình yên thôi anh "
nhưng anh hai mất rồi

fuyutsuki_zii
Автор

Hồi cấp 1 mình vốn rất vô tư, không suy nghĩ nhiều. Nhưng đến những năm cấp 2 mình đã bị bạo lực ngoại hình khá nhiều của 1 ít bạn cùng lớp. Mình vẫn còn nhớ 1 câu nói của bạn lớp khác nói mình: "Nó xấu như này chắc bố mẹ nó xấu hổ lắm nhỉ?" Sau đó mình nói với mẹ rằng: "Mẹ ơi có phải con xấu lắm không?" Sau đó mỗi lần mình ra đường mình đều cúi mặt xuống. Mình đã phải nhận những lời mỉa mai về ngoại hình cộng thêm với áp lực học tập nên đã phải điều trị rối loạn lo âu trầm cảm một thời gian. Sau khi lên c3 mình vẫn sống hơi khép mình do khá sợ ánh nhìn của mng xung quanh. Nhưng trong 2 năm đại học mình nhận ra rằng phải đừng để ý ánh mắt người khác nhìn mình, nghĩ mình như thế nào, quan trọng là bạn nhìn bạn và suy nghĩ như thế nào về bạn. Đặc biệt là yêu bản thân mình nhiều hơn ❤❤❤

vannguyenthihai
Автор

—"vô dụng, m chết đi, chả đc tích sự gì" tôi dễ khóc, chỉ vì một câu nói, mắng, chửi, đánh đập, nghe nhạc buồn mà khóc nhưng bên cạnh tôi làm gì có ai để tâm sự, từ lúc tôi biết khóc cũng là lúc mà không có ai an ủi, dỗ dành tôi khi tôi buồn, tôi khóc vì "lời nói chính là một con dao hai lưỡi" đâu bị chà đạp tinh thần, cảm xúc của người khác.... mất bố cũng là mất mát từ nhỏ của tôi mà bộ mất bố là tội lỗi sao?
— Bạo lực học đường, bạo lực ngôn từ, áp lực tinh thần, áp lực bài vở, áp lực thể chất...

ngocanhhdthw
Автор

Crush: "Chết đi đồ đồng tính bệnh hoạn.".Sau khi nghe crush thốt ra câu nói đó, tim tôi như vỡ ra thành trăm mảnh...

tra
Автор

không biết bao lần rồi, nhưng mỗi lần bị bệnh hay mệt mỏi thì người nhà ai ai cũng chỉ trích tớ. Tớ có làm gì sai đâu? tớ bệnh mà? tớ không cần an ủi, nhưng xin đừng ai la tớ chứ. Mn làm như tớ muốn bệnh hay tớ tự bệnh mà trong khi đó tớ đâu thể quyết định được. Sức khoẻ tớ hơi yếu, nhưng một năm chỉ bị vài lần thôi. Thế tại sao lại la tớ, chửi tớ, mắng tớ. Riết rồi trái tim tớ chay lì, không còn muốn đáp lại nữa...

cheggii_.
Автор

"Mày mà con như thế, t lột đồ mày ra, thả mày ra ngã ba mà đứng" bản thân mình không nhớ nỗi bản thân lúc đó đã làm sai điều gì để mẹ nói như thế. Dù sao đi nữa, mình cũng không thể nghĩ được lí do gì để mẹ có thể nói với mình những câu nói như thể đang nói với kẻ thù. Mỗi lần nhớ lại dù không còn tức giận, nhưng cũng khiến mình bật khóc.

_VanHongPhuc
Автор

Cảm ơn cậu @visaothenhipodcast, cảm ơn những tập podcast các cậu đang làm. Như một người bạn luôn bên cạnh để an ủi những tâm hồn đang vụn vỡ và những kiến thức các cậu chia sẻ cũng rất hay và hữu ích nữa.♥
"Ngày hôm nay của cậu thế nào?"

tuananhtass
Автор

thật sự kênh này làm tớ chữa lành rất nhiều. Những đứa không tốt thì không tiếc cuộc đời còn dài còn nhiều người bạn tốt hơn đang đợi mình! Nhất định không để những đứa đó ảnh hưởng đến mình

phnv.
welcome to shbcf.ru