𝐏𝐥𝐚𝐲𝐥𝐢𝐬𝐭 𝐯𝐨̂̃ 𝐯𝐞̂̀: Gửi những đứa trẻ bình thường ĐÃ TỪNG XUẤT CHÚNG...

preview_player
Показать описание
𝐏𝐥𝐚𝐲𝐥𝐢𝐬𝐭 𝐯𝐨̂̃ 𝐯𝐞̂̀: Gửi những đứa trẻ bình thường ĐÃ TỪNG XUẤT CHÚNG...

Hãy để âm nhạc chữa lành tâm hồn bạn ❤️
► Design: âm nhạc chữa lành.

TRACK LIST
0:00 Khi Em Lớn
4:26 Đừng Khóc
8:10 Nỗi nhớ em trong đêm thật dài
11:27 Anh Lại Làm Em Khóc Nữa Rồi
15:37 Kẻ Theo Đuổi Ánh Sáng
19:05 Hư Không
24:55 Nói Anh Nghe Được Không
28:33 Điều Anh Muốn Nói
32:50 Yên Bình Có Quá Đắt Không

playlist vỗ về,playlist vo ve,playlist chữa lành,playlist chua lanh,đã từng xuất chúng,da tung xuat chung,đứa trẻ đã từng xuất chúng,dua tre da tung xuat chung,âm nhạc chữa lành,am nhac chua lanh,nhạc chill tiktok,playlist nhạc chill,playplist nhạc genz,genz nghe gì,genz chill,nhạc chill genz,playlist lạc quan,playlist yêu đời,playlist chill,genz nghe gi,list nhạc chill,list nhạc chill yêu đời,chill yêu đời,chil,playlist chill tâm trạng
-------------------------------------------------------------/-------------------

© Bản quyền Video thuộc về Orinn Music
© Copyright by Orinn Music ☞ Do not Reup
Рекомендации по теме
Комментарии
Автор

Hôm nay 09-01-25, dòng title của playlist này đã thu hút mình vào đây. Dạo quanh những chiếc cmt của những con người trong đây mình cảm nhận được có lẽ chúng ta đều đang mắc kẹt mãi ở cái gọi là "từng xuất chúng"... Những người được xem là "từng xuất chúng hay con nhà người ta", chắc hẳn các bạn đã từng học rất giỏi (mà mình đoán là giỏi trong học tập như HSG - HS chuyên - top...) nhưng có lẽ các bạn không biết chính bản thân mình thật sự đam mê điều gì, mong muốn điều gì. Những người hiền lành, những người con rất ngoan, những người trò rất giỏi - và từ đó chúng ta dần xuất hiện trong mình một cái gọi là "sự kỳ vọng vô hình" - sự kỳ vọng từ ba mẹ, từ thầy cô, từ bạn bè, từ những người đã từng thấy chúng ta giỏi giang thế nào. Và rồi, chúng ta dường như vô tình đánh mất chính mình, không biết mình khao khát điều gì, luôn cảm giác thất bại nếu như làm một điều gì đó không đúng ý, lỡ mình không làm được cái này, không làm được cái kia, chắc mình sẽ rất là xấu hổ...

Và rồi đặc biệt, khi các bạn càng lớn lên, tiếp xúc càng nhiều người, chứng kiến xung quanh mình còn có hàng trăm, hàng nghìn người giỏi giang hơn mình, lúc này sự tự ti càng khiến mỗi chúng ta suy nghĩ nhiều hơn nữa. Đặc biệt, nhìn lại những người bạn hồi trước kia, có thể các bạn ấy không quá xuất sắc, thậm chí các bạn ấy rất quậy phá, nhưng bây giờ các bạn ấy làm được rất nhiều điều, ngày càng xuất sắc. Chúng ta lại càng áp lực và chê trách bản thân nhiều hơn. Các bạn ấy trở nên giỏi hơn, đơn giản là vì các bạn ấy biết bản thân các bạn ấy muốn gì, các bạn ấy dám làm những gì các bạn ấy thích, dám làm những điều mà các bạn đó dám suy nghĩ mà các bạn ấy không phải sợ ai đó gán lên người các bạn ấy các kỳ vọng quá lớn (và có lẽ khi làm được điều mình thích thì các bạn ấy đã biến nó thành thế mạnh và ngày càng phát triển, đạt nhiều thành tựu hơn). Ngược lại, chúng ta - những người không có mục tiêu rõ ràng, không có khát khao cộng thêm những suy nghĩ luôn sợ hãi khi thấy những người khác ngày càng phát triển, lúc ấy chúng ta lại càng áp lực và mất tự tin hơn nữa.

Mình biết chúng ta không nên so sánh bản thân mình với ai cả, chúng ta cũng đã mắc kẹt ở trong cái "danh xưng" ấy đã quá lâu rồi. Thật ra không có quá nhiều người, quá nhiều lời nói để tâm đến chúng ta quá đâu, chỉ là chính chúng ta đang tự áp đặt lên chính mình thôi. Các bạn đừng để mình thành "con voi trong câu chuyện con voi và sợi dây thừng".

Cũng đã đến lúc chúng ta mạnh mẽ hơn một xíu, hãy thử dũng cảm hơn làm một điều gì đó mới mẻ mà chúng ta mong muốn đi. Ví dụ, muốn đổi ngành nghề thì cứ đổi đi, muốn học thêm cái mới thì cứ thử, mình thiếu cái gì thì mình học cái đó, không cần quá vội, mỗi ngày cố gắng hơn một chút thôi. Chỉ cần hôm nay thay đổi so với hôm qua tốt hơn 1% thôi, cũng đã tốt rồi. Mình cũng đang giống như các bạn, mình cũng đang mắc kẹt, và mình đang thay đổi và cố gắng mỗi ngày đây.

Mình đang muốn học 1 ngôn ngữ mới - mình hy vọng khoảng 4 tháng nữa khi quay lại đây mình đã đạt được cột mốc mình đề ra, và 1 năm nữa khi quay lại, mình cũng đạt được cột mốc thứ 2. Cố gắng không từ bỏ. Cố gắng mỗi ngày để tốt hơn. Mỗi người đều có "đồng hồ của chính mình" mà.

Có lẽ lần đầu mình cmt dài đến thế này, rất biết ơn những bạn đã có đủ sự kiên nhẫn để đọc đến những dòng cuối cùng này. Chúc cho những bạn đang mắc kẹt trong cái từ "từng xuất chúng" sẽ mạnh mẽ bước ra khỏi những cái vỏ bọc vô hình mà chúng ta đã từng tạo ra nhé. Cùng nhau thay đổi và đến một ngày nào đó chúng ta có thể tự tin và cười nói rằng "ít nhất mình đã kịp thay đổi rồi".

knm
Автор

Từng đứng nhất, là con nhà người ta, là "lớp phó hoàn hảo" trong mắt bạn cùng lớp, khá giỏi ở mọi môn từ tự nhiên đến xã hội đến giáo dục thế chất, ... bây giờ thì bỏ ngang đại học, làm một thợ may quèn, thậm chí còn không tự tin với tay nghề và cũng không giỏi hay đam mê may vá. Đã nhận ra điều mình thực sự muốn và có thể làm được nhưng rất khó có cơ hội làm lại... tự hứa rằng nếu 5 năm nữa khi 30 tuổi, hoặc đến 35 tuổi mà vẫn còn chênh vênh, bản thân sẽ dũng cảm thi vào đại học một lần nữa, bước tiếp con đường dở dang và chạm đến ước mơ xa xôi thuở niên thiếu.

RinKoori
Автор

Từng là một đứa trẻ nổi bật, khác biệt và tự tin. Từ bé mình đã luôn thích đứng trên sân khấu, mình chưa bao giờ sợ hãi khi đứng trước đám đông, khi ấy mình là một đứa trẻ nên điều mình quan tâm duy nhất khi bước lên sân khấu là "mình thích cảm giác này". Dần lớn lên, khi thấy được thế giới kia rộng lớn ra sao, mình chú ý đến sự nhỏ bé của bản thân và dần không muốn hay thích cảm giác đứng trên sân khấu nữa. Mình dần nghĩ đến cảm xúc của người khác nhiều hơn là cảm xúc của mình, mình sợ bị dè bỉu, chê bai, mình sợ bị ghét bỏ cũng bởi vì khoảng thời gian cấp 2 bắt đầu.
Lên cấp 2, mình bị bắt nạt, bị bạo lực ngôn từ từ gia đình, điều đó mình khiến mình ghét bản thân mình vô cùng, bắt đầu những lần dại dột, những lần lầm lỗi, và đứa trẻ từng "khác biệt" ngày xưa có lẽ cũng đã biến mất từ giây phút ấy. Đôi lần mình nhìn về ánh sáng của người khác, cảm giác thật khó tả, thật ghen tỵ. Mình lại soi trong gương, chả có gì ngoài 1 đứa trẻ vụn vỡ đầy tổn thương, lại tự mình ôm mình cho qua đêm dài. Đôi lúc mình nhớ lại ngày xưa, mình nhớ con bé ấy, thật sự mình nợ con bé ngày ấy lời xin lỗi. Xin lỗi vì đã để ánh sáng ngày ấy vụt tắt, xin lỗi em vì chị đã buông tay đôi lần với cuộc sống này, xin lỗi em vì chị đã không thể thực hiện ước mơ của em.
Trải qua những cơn bão lòng lớn trong vài năm ngắn ngủi, khiến mình còn níu kéo đến việc tiếp tục cũng là 1 kỳ tích. Mình vẫn luôn cố gắng từng ngày, từng chút một dùng ánh dương mình nhận được mà nuôi lấy trái tim từng ngày. Dùng tình yêu mình dành cho bé con ấy để ôm ấp lấy những vụn vỡ, vì mình đã không ngừng lại trong cơn bão ấy, nên hy vọng bản thân sẽ vững vàng tiếp tục ở tương lai.

Timlimtimsim_
Автор

Đừng nghĩ mình thất bại ở hiện tại, chẳng qua là khi chúng ta lớn lên, lượng người chúng ta gặp nhiều hơn, so sánh nhiều hơn nên thấy mình kém cỏi. Bạn thử nhìn lại chính bản thân mình, hành trình của bạn đi cũng thật tuyệt vời đấy. Mọi thứ đều theo từng giai đoạn, lúc nhanh lúc chậm, có khi bạn đang tích lũy k chừng. Cố lên bạn nhé!

Keyonvu
Автор

Đã từng rất giỏi âm nhạc, sáng tác một vài bài hát . Nhưng biến cố lại ập tới với mình, mình mất đi thính lực, mù một bên mắt... Nhưng mình vẫn còn may mắn vì vẫn còn một bên mắt có thể nhìn. Trong cái rủi có cái may nhỉ hihi

daybuoctoccuabaji
Автор

chị thì tốt nghiệp rất lâu rồi, cảm giác giống tụi em là khi chị đi du học. Điều chị tự tin nhất là TAnh cũng chẳng là gì so với dân bản xứ, áp lực cạnh tranh mọi mặt từ học tập đến công việc. Có điều mà chị chưa thấy ai nói đó là ko chỉ dân bản xứ, học sinh nước khác cũng giỏi TAnh ko kém, nói TAnh từ nhỏ còn mình thì từ cấp 3 mới bắt đầu, TAnh là ngôn ngữ thứ 2, ko phải tiên quyết như Philipines và Ấn, Sri lanka. Tụi em giờ tiếp xúc TAnh sớm chắc sẽ đỡ hơn. Chị phải tìm đọc rất nhiều về tâm lý để tồn tại ở xứ người, tinh thần ko được tốt. Nhưng chị nghĩ là do mình đã ra khỏi vùng an toàn, tiếp xúc với nhiều khác biệt về tri thức, văn hóa, cơ hội, khó khăn đủ cả, mới thấy bản thân mình cần cải thiện rất nhiều để thích nghi, chị trải qa những chuyện mà thấy bản thân bộc lộ rất nhiều mặt tối mà trước kia ở trong vùng an toàn ko biết nó tồn tại. Lúc này cuốn sách Mindset (by Dweck, Carol) giúp chị thấy rằng mình cần phải có niềm tin mình khả năng thay đổi tốt hơn (Tiếng Anh), thoát ra khỏi môi trường độc hại (toxic relationship/ toxic workplace), có phương hướng tốt (hoặc người thấy tốt chỉ dẫn), và hành động, hơn là ngồi tìm đến các thú vui né tránh thực tại như youtube, social media. Để ý tâm trạng mình khi chán, bùn là tìm đến internet để quên đi, thay vì hành động cải thiện thình hình. Và hiểu bản thân hơn, iu nó hơn, để thuyết phục nó hành động hơn là buồn rầu. Nghĩ đến tình iu thương của ba mẹ, đứng nghĩ đến kỳ vọng của họ, kệ đi, cha mẹ nào cũng vậy hết, chỉ là nói ra hay ko thui haha.

Thấy cuộc đời qua các giai đoạn, lên voi xuống chó á mấy đứa, nhiều khi tưởng ổn rồi ai dè đi du học bắt dầu lại từ số 0, thất bại, bị từ chối nhiều cho quen nhỉ, chị tưởng chị hay ai dè du học thấy quá là yếu đuồi luôn, xưa ở VN sướng quá chả cần lo nhà cửa công việc gì cả. Vùi dập cho quen nhé! Khóc cũng được, rồi đứng dậy đi tiếp.

Suy cho cùng chị bị hoặc "tụi mình" bị 1 là ko có niềm tin bản thân, 2 là so sánh mình với ng khác. Tập giữ lời hứa với bản thân, nói ngủ sớm là ngủ sớm, nói đc làm đc đừng để bản thân thất vọng quá nhiều lần. Đừng so sánh hậu trường của mình với sân khấu của ng khác, mọi ng có nền tảng và xuất thân khác nhau. Nều mà đầu thai lại, có chắc đc làm con ng ko, và có chắc đc sinh ra làm con của bố mẹ ko, có chắc đc làm ng việt nam ko hay lang bạc ở đâu.

Người Việt thích nghi tốt, đừng bỏ cuộc nhé!

tamitami
Автор

Khi gặp playist của cậu, mình bỗng nhớ về chị mình
Chị mình đã từng là một cô gái có thành tích học tập cực tốt, con nhà người ta điển hình, nhưng dần dần thành tích của chị dần đi xuống, mình cũng không biết tại sao, tại sao những thành tích chị từng tự hào dần biến mất, mọi người xung quanh dần rời xa chị, mình đã nghĩ lúc đó chị đã bế tắc lắm. Nhưng mình nghĩ dù thế nào, chị vẫn là tấm gương ráng ngời cho mình noi theo.
Và giờ đây, khi mình ăn sinh nhật 19 tuổi, cô chị gái tuyệt vời của mình mãi mãi dừng lại ở tuổi 17☺

caichogitaocungmeee
Автор

đọc cmt thấy đòng cảm và ấm lòng vì mỗi người ở đây đều có trải nghiệm dù tốt hay xấu, dù đời có lên voi xuống chó, dù họ có ở bất kì thời điểm hay độ tuổi nào, họ đều có những cảm nhận riêng và nhận xét về bản thân nhưng điểm chung là họ biết cố gắng và không bỏ cuộc đây alf điều rất tuyệt vời ấy. Trân trọng cuộc sống, trân trọng bản thân dù có thế nào nhé mọi người, ai cũng là nhân vật chính trong cuộc đời của mình mà, tỏa sáng theo cách của bạn, sự xuất chúng vẫn ở đó bạn sẽ thấy khi bạn đạt được thành quả từ từng sự cố gắng nhỏ nhặt nhất của bản thân 🥰🥰

thanhtrucoan
Автор

"Em à, em là một đứa trẻ đã từng xuất chúng nhưng không có nghĩa em sẽ không xuất chúng một lần nữa, chỉ là... hiện tại... em chưa biết bản thân mình nên lmj và sẽ lmj thôi. Hãy tự tin lên, hãy cứ là chính mình, đặt ra cho bản thân em một mục tiêu và thực hiện nó. Và rồi sẽ có một ngày, em sẽ trở nên xuất chúng một lần nữa."

HajiiYuu
Автор

Mình là một bạn nhỏ học thuần xã hội, điểm số dẫn đầu suốt những năm cấp 2. Thế rồi khi lên cấp 3, mình đăng kí vào một lớp tự nhiên. Thoạt đầu mình nghĩ mình ổn với quyết định của mình nhưng khi lên 12, mình cảm giác rất nặng nề vì mình thực sự không cạnh tranh nổi so với các bạn học thuần tự nhiên. Điểm mấy môn tự nhiên của mình siêu thấp, mình tự ti cực kì. Đỉnh điểm là mình rớt hsxs kì 1. Sau 1 tháng đối mặt với sự thật, mình đã dần hồi phục tinh thần, luôn tự nhủ phải thật cố gắng để bằng bạn bằng bè, sau cùng mình trở thành đóa hoa chuyên văn trong lớp tự nhiên. Dẫu sao thì cũng không được bỏ cuộc, tên của mình đẹp vô cùng, nhất định phải có trên giấy khen và giấy báo trúng tuyển.

kieuxinh
Автор

Câu chuyện này là của nhiều người trong đó có mình. Mình cũng từng có quá khứ được gọi là con nhà người ta nhưng từ lúc vào đại học, nơi mà mọi bạn cùng mình ở đó đều xuất chúng, phải gọi là tầng lớp tinh hoa của xã hội luôn. Và mình đã không theo kịp sự xuất chúng đó của các bạn nữa, mình dần trở nên tà tà trong cái ngành mình học và đôi lúc mình tự nghĩ liệu mình có chọn nhầm con đường không. Nhưng mà có lẽ tụi mình đã dùng cái bóng của quá khứ để tự đặt cho mình một trách nhiệm quá nặng nề so với sức mình. Giờ thì mình cũng nhận ra điều đó rồi và mình không vội nữa, mọi thứ cứ để nó từ từ, miễn là mình vẫn luôn cố gắng. Có đi chậm một xíu cũng được, miễn là không dừng lại. Các bạn bị thu hút vào video này bởi cái tiêu đề thì mình biết các bạn cũng đã từng rất nổi trội, và hiểu được cái hoàn cảnh mà người ta nhắc tới ở đây. Mình tin rằng mỗi chúng ta rồi sẽ tỏa sáng theo một cách nào đó, dù cho bây giờ có khó khăn đến mấy. Cùng cố lên nhé!!

BillowMuaDao
Автор

mình nhớ cái dáng vẻ cặm cụi ngồi đọc 1 cuốn sách, cái cảm giác mà mình đực nhận những tấm bằng khen, cái cảm giác ngồi học đến mức ngủ gục, nhưng mà hiện tại mình thay đổi quá nhiều, mình chán việc học, mình mông lung với tương lai phía trước, mình đã từng thích vẽ và tự hào về nó, nhưng sau 1 khoảng thời gian mình đã bỏ bê nó, mình đã cho rằng mình giỏi toán, nhưng những thành tích hiện tại bây giờ của mình thì lại ngược lại. Thành tích của mình xuống dốc, mình biết tầm quan trọng của nó nhưng mình cứ cảm giác bị nỗ lực ảo, mình thường xuyên thức đến gần nửa đêm, nhưng mình nhận ra điểm số và phần kiến thức của mình không có bao nhiêu.

tieu_ma_ma
Автор

Từ nhỏ mình đã hay được coi là xuất chúng, nhưng mình đã sớm nhận ra thế giới còn rộng lớn hơn nhiều và mình không muốn sống mãi trong khoảng không ngày ấy. Mình lựa chọn bước chân ra ngoài và đã trải qua nhiều thất bại. Mình nhớ những năm cấp ba ở trường chuyên, mình luôn cảm thấy vô cùng bất lực và tự ti, mình khóc gần như mỗi ngày trên đường về nhà. Lúc đấy những vụn vỡ đó thật lớn, nhưng bây giờ mình lại thấy nó thật nhỏ. Bước chân ngày đó giúp mình nhận ra rằng sự tự tin đến từ những lời khen ngợi hay cảm giác xuất chúng rất mong manh và sẽ sớm vỡ tan khi bạn đến một môi trường mới, nhưng nếu sự tự tin đến từ cảm giác vượt qua thử thách, vươn lên khỏi chính những tự ti ngày ấy, nó sẽ là hành trang tốt hơn cho bạn trên hành trình mới tới nơi mà bạn mong muốn. Mong rằng mọi người sẽ luôn kiên trì bước tiếp. Với mình, việc không còn là "người xuất chúng" lại là một cơ hội mình luôn chọn để trưởng thành.

monomanz
Автор

Ngày 19/03/2025, mình đang lướt youtube để chọn 1 vid studywithme thì vô tình va phải tiêu đề của video này. Mình mới ngẫm lại những quá khứ đẹp đẽ của mình và hiện tại mình đang là học sinh lớp 11 của một trường cấp 3 tỉnh. Mình đã từng có những ngày tháng cấp 1, cấp 2 tươi đẹp, sống trong sự ngưỡng mộ, yêu mến của bạn bè và sự kì vọng to lớn của ba mẹ và thấy cô. Đạt được một số thành tựu khá ổn về các môn tự nhiên, mình luôn có một sự tự tin nhất định về bản thân. Nhưng khi đặt chân lên ngôi trường cấp 3, mình rất may mắn khi đã đậu vào lớp chọn ban tự nhiên, bước vào một môi trường mới với nhiều sự lạ lẫm, kiến thức bao la rộng lớn, bạn bè giỏi giang, chưa bao giờ mình cảm thấy mình nhỏ bé đến thế, dần dần mình chìm đắm trong sự chán nản mọi thứ, mình gần như tuyệt vọng. Nhưng gần đây mình đã lấy lại được động lức không còn chìm đắm trong những điều tiêu cực nữa và hy vọng các bạn cùng chung hoàn cảnh giống mình cũng thế nhaaa.

phuongha
Автор

Xin chào, hôm nay 8/5/25, mình được hẹn phỏng vấn sau 10 tháng thất nghiệp, hy vọng minh sẽ có công việc này. Mình đã từng là học sinh giỏi nhất trường 3 năm cấp 3, tốt nghiệp đại học Khoa Học Tự Nhiên và có công việc lương 12tr vào năm 2016. Nhưng mình đã bỏ hết và đi học lại ở Phần Lan và vừa bị layoff sau công việc đầu tiên lương 7tr cho ngành học mới vào tháng 8 năm ngoái. Cảm ơn các bạn đã đọc ❤

HoangNguyen-tkrl
Автор

Đã suất chúng tại sao phải bỏ cuộc và từ bỏ sự xuất chúng đó ? , đứng lên đi !!!, lấy lại những gì đã mất đừng tự ti như thế tôi tin các bạn sẽ làm được❤❤❤🎉

nghiêm-túc-đầu-tư
Автор

Mình cũng từng như thế hồi cấp 2, mẹ kỳ vọng và tự hào mình lắm. Rồi cấp 3 mình cảm thấy tiến độ bị tụt lùi đi nhiều, mình nghĩ lại hồi cấp 2 mình đã từng ước ao bản thân ở hiện tại tốt đẹp nhường nào. Không quá muộn để ta tốt lên từng ngày, vậy nên chúng ta hãy gắng lên nhé

ChaGiang-if
Автор

Mình từng GIỎI, từng kiêu ngạo, từng nghĩ mình sẽ mãi là niềm kiêu hãnh của ba mẹ, để rồi mỗi lần không đạt được kỳ vọng mình như rơi xuống vực thẳm. Cảm thấy bạn thân thật tệ hại, tự trách, tự khóc, có đợt gần như đêm nào mình cũng nằm khóc, nằm nghĩ, tự hỏi mình là ai, mình sinh ra có ý nghĩa gì, mình sống để làm gì? Sau này có một vài chuyện xảy ra mình nhập viện vì sức khỏe có vấn đề, rối loạn nội tiết tố, đau dạ dày, ..., mình dần nghĩ thoáng ra, hiện tại vẫn có giai đoạn mình như cũ nhưng mà đã thoáng hơn. Mình chỉ tự nhủ: Thôi, còn sống khỏe là tốt rồi. Vì vậy, dù bạn là ai, cảm ơn vì chúng ta vẫn còn sống. Vì bạn còn sống nên bạn đã rất giỏi và dũng cảm rồi <3

HienLe-sdqp
Автор

Mình đã khóc rất nhiều khi xem video va bình luận của mọi người. Tiểu học và trung học mình giỏi đều các môn nhưng tới năm cuối của cấp 3 thì điểm số mình mãi mức trung bình, ngày nào cũng nghe giáo viên la rầy, cha mẹ thì thất vọng... Mình mất phương hướng cho con đường tương lai trong khi các bạn cùng lớp đều có sẵn mục tiêu của mình. Những dòng bình luận của mọi người đã phần nào giúp mình đỡ lạc lõng hơn. Dù không giỏi viết Văn nhưng mình muốn cảm ơn tới mọi người. Chúc cuối tuần an lành ạ,

no.
Автор

Dù tương lai thế nào, dù có lấy lại được ánh hào quang hay không, từ bây giờ cứ cố gắng hết sức. Chỉ có như thế mới khiến bản thân của sau này không phải tiếc nuối bất cứ điều gì. Bỏ lỡ quá nhiều năm rồi, giờ là lúc làm chủ chính cuộc đời mình, yêu thương bản thân, sống hết mình và trọn vẹn từng khoảnh khắc, sống một cuộc đời rực rỡ của riêng mình. Cùng cố gắng và tự tin hơn mỗi ngày nhé. Gửi ngàn cái ôm và sự iu thưn tới các bạn đồng cảnh ngộ ❤❤❤

nkn