Phim Cảm Động : Chú Chó Trung Thành HaChiKo [ Full Thuyết Minh ]

preview_player
Показать описание
Nội dung :
Câu chuyện xảy ra vào năm 1925, tại nhà ga Shibuya. Chú chó Hachiko được giáo sư Ueno của trường đại học Tokyo. Gia đình giáo sư không có con nên ông coi Hachiko như con ruột. Như thường lệ, buổi sáng Hachiko tiễn giáo sư Ueno Eizaburo tại nhà ga để ông lên tàu đi làm đi bộ tới nhà ga Shibuya, chú chó trung thành Hachi, có nick name là Hachiko. Hachiko không được phép theo giáo sư đến Đại Học Hoàng Gia ( nay là Đại Học Tokyo ), nơi ông đang giảng dạy. Nhưng chiều cũng vậy, cứ đến 3h , Hachiko lại ra nhà ga đợi giáo sư. Nhưng vào ngày 12 tháng 5 năm đó, giáo sư Ueno đã qua đời sau một cơn đột quỵ khi đang ở trường đại học và mãi mãi không thể trở về được. Còn Hachiko như mọi ngày, vẫn đến nhà ga vào lúc 3 giờ chiều để đón chủ nhân. Nhưng hôm đó đã qua 3 giờ rất lâu, bao nhiêu chuyến tàu đã đi qua, trời đã tối mà không thấy giáo sư về. Và Hachiko, chú cho trung thành không hề nản lòng, Hachiko vẫn đứng đợi và đợi.
Hachiko linh cảm rằng có chuyện gì chẳng lành đã xảy ra, tuy vậy nó vẫn ra ga đợi chủ nhân vào lúc 3h chiều mỗi ngày. Chẳng bao lâu sau, những người xung quanh bắt đầu để ý tới sự chờ đợi vô vọng của của Hachiko đối với người chủ nhân đã qua đời của mình. Lần lượt, từ người làm vườn trước đây của giáo sư, đến giám đốc nhà ga và những người dân trong vùng đã cho Hachiko ăn và thay phiên nhau chăm sóc nó. Câu chuyện về chú chó trung thành nhanh chóng được lan truyền khắp nơi và Hachiko được coi như một tấm gương sáng về lòng trung thành. Người ta tìm đến Shibuya chỉ để nhìn Hachiko, cho nó ăn, hoặc nhẹ nhàng xoa đầu vào đầu nó để chúc may mắn. Năm 1932, khi Hachiko đợi chủ nhân được 7 năm, 1 sinh viên của giáo sư Ueno đã viết 1 bài báo kể về chuyện cảm động này và gửi đăng ở 1 tờ báo lớn ở Tokyo . Ngay lập tức có rất nhiều người quan tâm lo lắng cho chú chó trung thành này. Cũng từ Hachiko mà người Nhật thêm vào từ điển từ mới "chukhen" - chú chó nhỏ trung thành .
Рекомендации по теме
Комментарии
Автор

Coi mấy lần rồi, vẫn khóc. Thương, quý, yêu vô cùng ...bạn chó luôn trung thành!!!!.
Ai nuôi chó, yêu thương chúng mới hiểu được cảm giác này

buinguyenthixuyen
Автор

Viết cho cậu, vào một ngày nắng đẹp

Tại vì ông giáo sư mà cậu ngốc nghếch chờ đợi đã ra đi từ rất lâu rồi, nên cậu có chờ đó, chờ nữa, chờ mãi thì cũng thế thôi, đồ ngốc ạ.

Không ai bảo cho cậu biết điều đó sao, chắc là phải có chứ

Anh làm vườn đã sống chung với cậu trong cái lều ngoài nhà suốt 6 năm ấy, chắc đã nói với cậu rất nhiều rồi đúng không

Rồi anh bưu tá Ibuki, cô kiều nữ Sasaki, ông trưởng ga Sato, bà Fujiwara & cả những người đã mang thức ăn, nuôi nấng và chăm sóc cậu trong suốt 10 năm ròng rã nữa. Họ chắc là không ít lần đã kêu gào trong tuyệt vọng với cậu là ông giáo sư đã mất rồi, cậu đừng chờ nữa. Có đúng không vậy Hachiko?!

Có lẽ là cậu biết điều đó, thừa sức biết điều đó, nhưng là cậu tự lừa dối bản thân mà thôi. Cậu thật là tội nghiệp, vẫn cứ chờ đợi một cái dại khờ như thế
Stay hungry, stay foolish

Hãy cứ dại khờ, nhưng dại khờ một cách khôn ngoan và kiên định với niềm tin mãnh liệt như thế đi Hachiko ơi, bởi ngoài cậu ra thì còn ai mà chờ được như cậu chứ.

Tất cả mọi người đều thán phục cái dại khờ của cậu, một biểu tượng của lòng trung thành mà ngay cả con người cũng không làm được. Có người bật khóc khi đọc những dòng viết về cậu, thậm chí còn không dám đọc thêm, vì có thể nước mắt sẽ lại chảy ra lần nữa.

Khi cậu chờ 1 năm, tất cả mọi người đều biết. Tay trộm chó định mang cậu về trại chó bẩn thỉu của gã đã suýt bị người dân ở ga Shibuya đánh cho nhừ tử. Cậu đã là một nhân vật của công chúng rồi, một biểu tượng không thể bị xâm phạm. Hai ngày sau kể từ biến cố cậu suýt bị bắt trộm, cái vòng cổ mà cậu đeo đã mang thêm dòng chữ TÀI SẢN CỦA ÔNG EISABURO UENO VÀ GA SHIBUYA. Cậu đã là tinh thần, tài sản và sức mạnh của toàn bộ người dân Tokyo rồi
Khi mọi người dự lễ tạc tượng khánh thành, cậu vẫn đứng đó và không quên công việc đợi chờ. Khi đó, cậu đã là biểu tượng, tinh thần của cả nước Nhật mất rồi.

Khi cậu chờ 8 năm, bà Yaeko vợ của giáo sư đã trở về và chờ đợi ông ấy cùng cậu suốt một ngày. Thậm chí ngay lúc bà nặng nhọc bước đi khó khăn vì tuổi già, bà ấy cũng không dám ngoảnh mặt lại để nhìn cậu, vì bà ấy sợ sẽ một lần nữa rơi nước mắt.

Các bác sĩ đều nói rằng, tuổi thọ tối đa của loài akita là 10 tuổi. Vậy mà cậu đã sống được 11 năm mấy tháng, chỉ vì cậu đã cố gắng sống để chờ ông giáo sư. Chỉ vì ông giáo sư đã hứa là sẽ đón cậu ở ga Shibuya, một lý do thật đơn giản thôi phải không Hachiko

Nhìn kìa, ông giáo sư thì ra đi mãi mãi rồi. Còn cậu thì sao, cậu thê thảm quá. Cái ngày mùng 8 tháng 3 lạnh đến cắt da cắt thịt cuối cùng ấy, bốn chân cậu run rẩy bước không nổi nữa. Nhưng cậu vẫn tiến vào nhà ga, 5h rưỡi chiều.

Thế nào là mười năm lạnh lẽo đói khát, không có niềm vui, thất vọng và vỡ mộng?

Không là gì, không là gì cả, nếu như buổi chiều hôm đó, Hachiko có thể gặp lại được giáo sư.

Có phải cậu muốn nói vậy không hả Hachiko. Chỉ cần được gặp lại ông ấy thôi là cậu có chờ thêm bao nhiêu lâu, bao nhiêu cái lạnh của tháng Hai, của những cơn mưa tháng Tư, của những cơn gió của tháng Mười Một. Tất cả cũng sẽ không là gì hết, đúng không Hachiko.
Ngốc nghếch, ngốc nghếch và ấu trĩ đến thế là cùng

Cậu đi khập khễnh, mắt cũng không nhìn thấy nữa.

Cậu vẫn bước đến nhà ga, trên con đường quen thuộc mà cậu đã đi chính xác là ba nghìn năm trăm linh ba lần.

Và cái ngày mùng tám tháng ba ấy, cũng là ngày cuối cùng mà cậu phải chờ. Đêm đó, cậu vẫn đứng ở nhà ga, cho dù tuyết bắt đầu phủ dày lên người cậu. Đêm đó cậu từ biệt bà Shuto, ông trưởng ga Shato, anh Ibuki và tất cả những người khác.

Cuối cùng thì việc chờ đợi cũng đã kết thúc rồi. Kết thúc thật rồi, Hachiko à. Bà Shuto đã thốt lên với cậu như thế vào sáng hôm sau. Nhưng chắc là cậu không nghe thấy đâu

Vì cậu đang ở đâu đó, với ông giáo sư của cậu rồi.

Tạm biệt cậu, Hachiko.

TranTran-cgbu
Автор

Người đàn bà ấy, ra đi từ khi ông ấy mất. Đến 10 năm sau trở lại thăm mộ chồng, còn con chó ngày nào cũng đợi.
Ko có ý so sánh, nhưng lắm lúc chó nó có tình cảm hơn cả người.

duyhaunguyen
Автор

Hachikō (tiếng Nhật: ハチ公) hay Chūken hachikō (tiếng Nhật: 忠犬 ハチ公) là một chú chó giống Akita sinh ngày 10 tháng 11 năm 1923 tại thành phố Odate, tỉnh Akita, Nhật Bản và chết ngày 8 tháng 3 năm 1935 tại quận Shibuya, Tokyo. Hachiko nổi tiếng khắp Nhật Bản do trung thành với chủ ngay cả sau khi người chủ đã chết nhiều năm.
Năm 1924, Hidesaburō Ueno (上野 英三郎), giáo sư thuộc khoa nông nghiệp trường Đại học Đế quốc Tokyo (nay là trường Đại học Tokyo), đã mua và đưa Hachi (tên thân mật của Hachikō) tới Tokyo. Mỗi buổi sáng, Hachikō theo tiễn chủ tới tận nhà ga Shibuya nơi ông chủ đi tới nơi làm việc và chờ đón ông tại đó đến khi ông trở về vào cuối ngày. Những ngày hạnh phúc đó cứ tiếp diễn cho đến một ngày định mệnh vào tháng 5 năm 1925, khi Ueno bị nhồi máu đột ngột, và chết ngay tại nơi làm việc. Trong các ngày sau đó, Hachikō vẫn tới nhà ga để chờ đón ông chủ, xuất hiện đúng lúc tàu vào ga. Và cứ mỗi ngày sau đó, chú vẫn đều đặn có mặt tại nhà ga trong 9 năm 9 tháng và 15 ngày cho đến khi chết.
Năm đó, một sinh viên cũ của ông Ueno đã trông thấy Hachikō và được nghe về câu chuyện của cuộc đời chú. Sau buổi gặp gỡ, anh đã công bố một bản điều tra số lượng còn lại của giống chó Akita tại Nhật Bản, theo đó chỉ còn lại 30 con thuộc giống Akita thuần chủng bao gồm cả Hachikō. Sau đó, anh vẫn tiếp tục đến thăm chú chó và tiếp tục công bố những bài viết về sự trung thành tuyệt đối của Hachikō. Năm 1932, một trong số những bài viết này đã được đăng tải trên tờ báo Asahi Shimbun - một tờ nhật báo nổi tiếng của Tokyo với số lượng độc giả rất lớn - đã khiến cho mọi người biết tới Hachikō. Mọi người bắt đầu mang đồ ăn đến cho Hachiko tại nhà ga trong lúc chú chó chờ đợi chủ mỗi ngày.
Năm 1932, một trong những sinh viên của GS Ueno, Hirokichi Saito (người đã phát triển chuyên môn về giống Akita) thấy Hachiko tại nhà ga và đi theo Hachiko đến nhà Kobayashi (nhà của người làm vườn trước đây của giáo sư Ueno- Kikuzaboro Kobayashi[6]) và tìm hiểu về Hachiko. Ngay sau cuộc gặp này, Saito công bố một tài liệu điều tra giống chó Akitas tại Nhật Bản. Nghiên cứu của ông cho thấy chỉ có 30 con chó Akitas thuần chủng còn lại, bao gồm cả Hachiko.
Saito thường xuyên trở lại thăm Hachiko và qua nhiều năm xuất bản một số bài viết về lòng trung thành ấn tượng của Hachiko. Năm 1932, một trong những bài viết này được đăng trên tờ báo lớn Tokyo Asahi Shimbun, đã biến Hachiko trở thành một hiện tượng tầm cỡ quốc gia. Lòng trung thành của Hachiko với ông chủ của mình gây ấn tượng cho người dân Nhật Bản như là một biểu hiện lòng trung thành với gia đình, là điều mọi người dân Nhật đều phấn đấu để đạt tới. Các giáo viên đã lấy Hachikō như một tấm gương về lòng trung thành cho trẻ noi theo, các nghệ sĩ nổi tiếng đã bắt đầu tạc tượng chú, trên cả nước dấy lên phong trào phát triển giống chó Akita, và danh hiệu Chūken (忠犬 - chú chó trung thành) cũng ra đời.Lòng trung thành của Hachiko trở thành một biểu tượng quốc gia của lòng trung thành của dân chúng với Nhật hoàng.
Cuối cùng, ngày 8 tháng 3 năm 1935, Hachikō đã có thể gặp lại người chủ của mình. Chú chết tại chính nơi hơn 9 năm trước chú đã tiễn ông chủ đi lần cuối cùng do mắc chứng giun chỉ. Xác Hachikō đã được nhồi bông và bảo quản tại Bảo tàng Quốc gia về Thiên Nhiên và Khoa học Nhật Bản thuộc quận Ueno, Tokyo.
Bức tượng đồng đầu tiên của Hachikō - tác phẩm của nhà điêu khắc nổi tiếng Nhật Bản Ando Teru - được dựng vào tháng 4 năm 1934 tại nhà ga Shibuya, và chính Hachikō cũng có mặt trong buổi lễ khánh thành hôm đó. Trong thời kỳ Thế chiến thứ 2, do sự khan hiếm nguyên liệu để phục vụ chiến tranh, tất cả những gì có thể dùng đã bị nấu chảy trong đó có cả bức tượng này. Sau chiến tranh, tháng 8 năm 1948, bức tượng đồng Hachiko mới đã được dựng lên tại chính vị trí cũ với sự tham gia của nhà điêu khắc Ando Takeshi - con trai của Ando Teru. Bức tượng này tồn tại đến ngày nay, lối vào chính nhà ga gần bức tượng được đặt tên là "cửa ra Hachikō" (ハチ公口 - Hachikō- guchi) và là một trong năm cửa chính của nhà ga.
Tại quê nhà của Hachikō, một bức tượng tương tự cũng được đặt ngay phía trước nhà ga Odate. Năm 2004, một bức tượng mới cũng được dựng lên trên bệ đá từ Shibuya ngay trước Bảo tàng các loài chó giống Akita tại thành phố Odate.
Năm 2009, Mỹ đã làm phim Hachiko: Câu chuyện đáng thương của một chú chó.
Năm 1987, bộ phim Hachikō Monogatari đã kể lại cuộc đời của Hachikō từ khi chú được sinh ra đến khi chết đi và tiếp tục, linh hồn của chú đã gặp lại được linh hồn của vị giáo sư - ông chủ, người bạn thân thiết của chú.
Năm 1994, Đài phát thanh CBN (Culture Broadcasing Network) Nhật Bản đã cho phát một bản ghi âm cũ tiếng sủa của Hachikō. Với một chiến dịch quảng cáo rầm rộ, ngày 28 tháng 5 năm 1994, 59 năm sau cái chết của Hachikō, hàng triệu thính giả Nhật Bản đã bật đài lên để nghe tiếng sủa của chú. Điều đó chứng tỏ, Hachikō vẫn rất nổi tiếng và được yêu mến.
Năm 2004, Hachikō trở thành nhân vật trong cuốn truyện dành cho thiếu nhi, Hachikō: Câu chuyện thật về một chú chó trung thành (tựa tiếng Anh: Hachikō: Tffkhe true story of a loyal dog) của nữ tác giả Pamela S. Turner, minh họa bởi Yan Nascimbene, công ty Hougton Mifflin xuất bản. Cũng trong năm này, một cuốn truyện khác có tựa Hachiko waits cũng được xuất bản với tác giả Leslea Newman, Machiyo Kodaira minh họa, công ty Henry Holt & Co. xuất bản.
Một công ty xe buýt công cộng tại Shibuya cũng mang tên Buýt Hachikō (Hachiko Bus (ハチ公バス Hachikō Basu?)) cũng chạy cả tuyến đường mà trước đây hàng ngày Hachikō đã đi.

akihoshiina
Автор

dẫu biết người đó sẽ ko về nữa nhưng vẫn đợi . trở về ngôi nhà hạnh phúc của mình ngày xưa lại thành khách. những niềm vui ngày xưa đã từng trãi giờ nhìn người khác rồi ngưỡng mộ . đến phút cuối của cuộc đời vẫn mơ ước thấy chủ của mình dù chỉ một lần

HangNguyen-snug
Автор

Thứ tư, ngày 1 tháng 4 năm 2020 còn xem và cảm động lắm.❤️❤️❤️

okko-yjrp
Автор

Cảm ơn bộ phim rất hay và cảm động. Lần đầu xem mà tôi cảm động không cầm được nước mắt vì chú chó đáng thương , đáng trân trọng này.

thaovu
Автор

Tôi từng nuôi một chú chó năm tôi mới chỉ 4-5 tuổi, rồi năm tôi hk lớp 4 gia đình tôi đi chơi xa chỉ có mk bố tôi ở lại chăm sóc nó. Vào một buổi chiều bố tôi quên đóng cổng và nó chạy mất, đến đêm hàng xóm bảo nó về nhưng bố tôi ngủ quên mất và rồi nó lại đi đến mãi giờ tôi vẫn chưa thể gặp lại nó. Dù nhiều năm trôi qua nhưng tôi vẫn không quên được người bạn của mình. Và ngày hôm nay lần thứ 2 trong cuộc đời tôi khóc vì một chú chó 😊☺️😊☺️😊

nguyenthitouyen
Автор

. Khóc đến nhức mắt, mở ra còn khó khắn, đỏ sọng lên. Thật ngưỡng mộ lòng trung thành và sự kiên nhẫn mà :'<

cloudtea.
Автор

Nghĩ lại thấy thương em Ki nhà mình. Nghe tin em bị câu, mình với chị bỏ làm bỏ làm từ Hanoi về đi tìm cả huyện. Mà không thấy em. Ở bên đó sống tốt nhé em 😢😢.

ucnhuongo
Автор

1/1//2020 sau 10 năm sau xem lại .lại lấy đi bao nc mắt .chúc toàn thể mọi người có 1 năm mới an lành và hạnh phúc

binhnguyenvan
Автор

Ngày 13/8/2021
Đây là bộ phim thực sự cảm động và để lại dấu ấn trong lòng tôi, một con chó trung thành nhất mà tôi từng biết❤

Anna-updm
Автор

khóc hết nước mắt luôn 😭😭😭 cứ có cảnh con chó là lại khóc 😭😭😭😭 đỏ hết mắt rồi

hoangmy
Автор

Xem đi xem lại, lần nào cũng khóc.Cảm động thay lòng trung thành của Hachiko

giaitribobien
Автор

Tôi đã khóc! thank người làm ra bộ phim này!

angtin
Автор

Lần đầu tiên xem bộ phim mà khóc đến nghẹn cả cổ họng như thế lần đầu tiên cảm thấy sự chờ đợi 1 người lại sâu sắc đến thế và rồi sự chờ đợi của hachi cuối cùng cũng được đền đáp dù chỉ là cuộc gặp mặt ở thế giới bên kia cảm giác dk gần gũi lại cái j đó chờ đợi sau 10 năm tưởng chừng như vô vọng😑😑

khanhhuyenhoang
Автор

Tôi chưa bao giờ khóc bởi những bộ phim khác nhưng bộ phim này đã lấy nước mắt thành công

princessluna
Автор

Thương nó cho tới khi qua đời vẫn không biết được sự thật, hoặc giả nó đã có linh cảm về sự thật nhưng nó mong chờ một phép màu tiếc là phép màu chẳng thể chiều lòng nó, là chú chó thông minh tôi nghĩ Hachi đã biết điều đó…😭

longhuynh
Автор

Xem phim lại nhớ con Xù nhà mình
Hồi đó ngày nào bà ngoại về đều bằng xe lam, nên mỗi lần nghe tiếng xe là nó lại chạy ra đứng trước cửa chờ bà xuống là nhào vô mừng
Sau đó bà mất mà mỗi khi chiều về nó vẫn chạy ra trước cửa khi nghe tiếng xe lam từ xa, nó chờ đến khi chiếc xe chạy qua mới đi vô nhà cùng với nỗi thất vọng, ngày nào nó vẫn hóng chờ như thế cho tận đến khi nó mất. Có lúc chiếc xe qua lâu rồi mà nó vẫn ngồi thẫn thờ ở đó phải gọi nó, nó mới vào nhà 😭
Có người hỏi tại sao chúng ta không ăn thịt chó như những loài khác. Xin thưa: bởi vì nó là bạn, là thành viên trong gia đình chúng ta. Nó đã sống cùng loài người hàng ngàn năm trước. Nó bảo vệ tài sản, sự an toàn của chúng ta. Nó chơi đùa với chúng ta giúp ta khuây khỏa, ở ngoài xã hội có mấy ai luôn sẵn lòng như thế. Nó có lòng trung thành tuyệt đối mà ngay cả con người không có được, bất kể chủ nghèo hay giàu, đối xử với nó ra sao nó vẫn yêu thương chúng ta, vẫn vui mừng đón chờ chúng ta khi về đến nhà. Có thể nó không mang lại chúng ta tiền bạc nhưng chúng có một cái tâm luôn hướng về chúng ta. Chúng ta đã là con người với bộ não phát triển hơn các loài động vật khác thì chúng ta sao có thể xem một người bạn tuyệt vời như thế là thức ăn cho được.
Có đúng không các bạn?

Tram-k
Автор

11/2021 - Mình cũng là người yêu chó, xem mà rớt nước mắt suốt từ đoạn giữa đến cuối. Cảm động nhất là đoạn cuối chú chó vẫn nằm chờ đợi chủ của nó ở chỗ cũ trong đêm mùa đông tuyết rơi lạnh giá mặc cho chủ nó đã không còn về nữa suốt 10 năm trời. Nó vẫn chờ và hoài niệm về những hình ảnh ấn tượng quen thuộc của người chủ duy nhất, người bạn duy nhất và thân thương nhất trong cuộc đời của nó. 😢

Alan-sglj
join shbcf.ru