Có con người sống mà như qua đời | Podcast

preview_player
Показать описание
Cậu đã bao giờ cảm thấy trống rỗng?

Cả một ngày dài, không có lấy một tin nhắn.
Tỉnh dậy vào sáng sớm nhưng lại nằm ườn trên giường lướt điện thoại tới trưa trong những trạng thái không tên. Cậu thấy ổn, nhưng đồng thời cũng không ổn.
Lâu rồi không có được một cuộc trò chuyện nào có giá trị, xung quanh toàn những lời sáo rỗng, hời hợt, vòng tròn bạn bè trên mạng xã hội thì hàng trăm hàng nghìn nhưng cảm thấy luôn đơn độc, thấy chẳng có ai hiểu được mình.

Một cá nhân làng nhàng, sự nghiệp không có, tình trường cũng một con số không, mỗi thứ biết một ít, chẳng thực sự giỏi thứ gì.
Nửa năm nữa lại qua đi, nhìn lên nhìn xuống, nhìn qua nhìn lại, vẫn chưa thấy bản thân đạt được thứ gì được coi là thành tựu.

Cậu mất dần hứng thú với việc sống, và cuộc sống cũng đang lãng quên cậu đi.
Рекомендации по теме
Комментарии
Автор

Mình từng đọc được một chia sẻ của một bạn nữ nói với mẹ trên tiktok :

"Cuộc đời con chắc chẳng lấy chồng, làm bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, mang tiền chăm trẻ mồ côi, đi du lịch, không mua nhà gì cả. Cho tới khi chết là hết, không để lại thứ gì, mọi thứ sẽ nằm sâu dưới lòng đất. Xem như đứt đoạn không còn thế hệ nào nữa. con không muốn con mình nếm trải những đau khổ trên đời này, nên thà rằng không tồn tại chuyện con cái . Tro cốt con rải xuống biển khơi, không về cố huơng, không luân hồi. Con không muốn làm người thêm một lần nào nữa. Mẹ tôi đã im lặng rất lâu.... "

quannguyen-bjou
Автор

"Nếu ko tính thời gian ngủ thì con người có hơn mười nghìn ngày để sống, có người thì sống trọn vẹn đủ đầy hết mười nghìn ngày, còn có người chỉ sống "một ngày "nhưng lập đi lập lại hơn mười nghìn lần."

kietphan
Автор

Nói chung là cũng đã từng. Mình cũng từng bị trầm cảm một thời gian. Quãng thời gian đúng là hơi tệ, hồi đầu khát khao duy nhất của mình là biến đi, biến mất đi. Chẳng phải chết. Mình không muốn chết, nhưng mình khát khao đc tan biến như bọt biển, khát khao rằng bây giờ ngủ sẽ ngủ luôn, mình không tồn tại, chẳng ai biết đến, và mình cũng không biết rằng mình đã tồn tại. Mình không muốn đau và cũng chẳng muốn ai phải đau.

Khoảng thời gian sau đó lại càng hơi đáng sợ chút. Mình bước vào giai đoạn không thể điều khiển nổi chính bản thân nữa, mình vui buồn lẫn lộn. Mình như nổi điên vậy. Chỉ cần mình vui, mình sẽ hát và nhảy múa, mình đầy năng lượng và không thể dừng bản thân lại, mình cười lớn và cực kì hạnh phúc như thể thế giới chỉ có mỗi mình vậy. Nhưng chỉ ngay 1 giây sau đó, mình có thể ngay lập tức bị trấn áp bởi nỗi đau tâm khủng khiếp. Mình ngay lập tức có thể ngồi xuống và khóc không thành tiếng, đơ cứng ra và dồn ép bản thân vào việc suy nghĩ khoảng 10p và lại hết. Mình nhéo những chú chó mình rất thương, rồi lại ôm nó vào lòng. Lúc đó đầu mình vẫn gào thét hãy dừng lại đi. Mình sợ phải sống, cũng không dám đâm đầu vào xe tải, mình không biết phải chạy đi đâu cả. Mình không biết sẽ nên làm gì vào 5p sắp tới. Mình không tuyệt vọng, cũng chẳng hi vọng gì. Mình sợ một điều gì đó không tồn tại hoặc chắc là có tồn tại, và cách chạy trốn duy nhất là đi ngủ..

Khoảng thời gian này kết thúc là lúc mình mất đi tất cả cảm xúc. Mình không vui nữa, cũng không buồn nữa. Mình không khóc trong vòng vài tháng, cũng không thể cười. Đầu mình tối tăm, mờ mịt. Không gì cả. Rỗng tuếch. Mình không muốn suy nghĩ nữa, cũng không muốn làm gì cả. Nếu không ai động chạm tới, mình có thể ngồi hoặc nằm một chỗ 2 tiếng, nhìn thẳng, và im lặng, không suy nghĩ, không vui vẻ, không phiền muộn, không đau đớn, thậm chí là cảm giác bình thường cũng không có. Nó không là gì cả. Nó như trái tim đã chết khô rồi vậy. Nó không thể bị tổn hại và không thể hoạt động một cách bình thường. Như kiểu nó đã tiếp nhận mọi điều khủng khiếp nhất, và nó chết rồi. Dù dao có găm vào nữa cũng không thấy đau, dù có ai cố gắng băng bó và chữa lành, thậm chí 1 cái ôm mình khát khao suốt 2 năm chưa từng nhận được cũng chẳng động lòng mình được nữa. Chỉ còn hơi thở, tiếng nói đáp lại như thoi thóp của mình với bước chân là chứng mình mình còn sống. Sau đó mình nhận ra mình đã không nói một câu nào, cũng hơn một tháng rồi, những bài hát buồn mình nghe ít nhất 10 tiếng một ngày cũng lâu rồi chưa đụng tới. Mình không còn gì cả, cũng chả là gì cả. Mình nghĩ: "Sao cũng được.."

Haha dù sao điều đó cũng qua rồi. Chỉ có duy nhất 1 người biết được mình từng trải qua những điều như vậy, và mình kể lại khi mình đã ổn. Bạn ấy không thân với mình lắm, nhưng bạn ấy nghe hết. Bạn ấy thức với mình đến 12h đêm. Cũng là lần duy nhất mình kể. Hiện tại mình ổn hơn nhiều, chỉ có mình hơi nhạy cảm hơn. Mình cũng cười lại được rồi, mình cũng khóc được. Mình thích được nghe mọi người kể về những nỗi buồn. Sẹo trong lòng mình nhiều năm trời rỉ máu không ngừng đã bị bịt kín lại và có lẽ mình đã tự sống lại. Thỉnh thoảng mình vẫn lại quay về ngắm nghĩa và mân mê nó. Nó cũng không còn đau khi mình chạm vào nó nữa, may thật. Chưa một lần mình đi khám sức khỏe tâm lí vì bố mẹ mình không tin vào điều đó. Nhưng mình biết rằng mình đã từng sống qua những ngày tháng tồi tệ nhất.

Đừng cố gắng động viên mình vì mấy lời khuyên mình tự nói với bản thân nhiều rồi và chắc nó còn sâu sắc hơn của các bạn đấy :')) Đọc giải trí như việc nghe lời tâm sự của một người lạ vô tình bước qua đời đi nhé. Mình ít khi bình luận, nên mong ai đó sẽ nhìn thấy lời tâm sự bé nhỏ này

Mình đã kể chuyện của mình rồi, các bạn có muốn chia sẻ không? Mình sẽ rất chào đón và lắng nghe mọi câu chuyện

Tutu
Автор

sau này tớ không muốn lập gia đình, cũng không muốn sinh con đẻ cái, chỉ đơn giản là già đi và chết một mình để không phiền hà đến ai. Có những đêm ngồi ngoài sân nhà, mình bỗng chốc nghĩ đến bàn thờ, trên đó có ông bà tổ tiên, có người mình yêu quý nhất cuộc đời, thỉnh thoảng mình lại ghé mắt đảo qua nhìn lên bức hoạ ấy và nhìn một xíu cho vơi nỗi nhớ, hoặc là tâm sự một đôi câu ngắn thôi. Mình sợ mình sẽ oà khóc nếu còn nấn ná ở lại thêm đôi câu. Thật ra thì, mong muốn của mình là sau khi chết đi, mình sẽ được hoả thiêu, tro mình sẽ được rắc xuống một gốc cây nào đấy, là rắc chứ không phải chôn hẳn cái hũ đựng những thữ còn lại sau khi da thịt cháy hết. Mình muốn mình đến không mang theo bất cứ gì, thì khi ra đi cũng không để lại bất cứ thứ gì, thờ cúng, phần mộ, đồ đac, không một thứ gì cả, nếu có chỉ có thể là những kỉ niệm ở lại là đủ rồi. Mọi người nói, chết đi là hết chuyện, không đâu, người chết đi còn cúng thất, giáp năm, mãn tang, cúng giỗ hằng năm, .. cho đến khi nào người sống không còn đủ sức nữa thì mới thôi. Mình chỉ muốn, khi chấm dứt sự sống này, thì mọi thứ phải thật sự chấm dứt theo đúng nghĩa của nó. Không hơn...

thue.
Автор

"Người ta biết tên em, biết mặt em, nhưng không biết câu chuyện của em.
Người ta nhìn con đường em đi, nhưng không biết cuộc sống em phải trải qua những gì."

Có trời mới biết,
Em phải trải qua những chuyện như thế nào
Cũng có trời mới biết,
Em phải vật lộn với bản thân mình ra sao

Ngày thì cứ trôi còn tâm trí em thì vẫn cứ nằm im đó. Nằm trong một mớ hỗn độn đen ngòm, dù có dùng đèn soi cũng chẳng thể nào nhìn thấu bên trong chứa gì
Cái cảm giác ngạt thở đến khó tả ấy cứ đang bóp chết em từng ngày cả về mặt thể chất lẫn tinh thần đều đang bị bào mòn từng chút một

Em không hiểu,
không hiểu vì cuộc sống ghét mình hay chính mình mới là người ghét cuộc sống. Cũng có thể là cả em và nó đều đang dằn vặt lẫn nhau, chà đạp lên nhau mà sống
Em không biết,
không biết làm cách nào để đưa bản thân quay về dáng vẻ như trước, không phải ổn nhưng ít ra vẫn là ổn hơn hiện tại
Em không thể,
không thể có một suy nghĩ hay một góc nhìn bình thường như bao người khác bởi bên trong vỏ bọc này chính là một tâm hồn vặn vẹo được nuôi nấng ngay từ thuở còn ngây dại

Có vẻ như mọi thứ đã trở nên quá sức để em có thể tiếp tục đối mặt, bất cứ điều gì đến vào lúc này cũng có thể dễ dàng đè bẹp em ngay lập tức
Em không cần giúp đỡ, em không cần quan tâm, em cũng không muốn chia sẻ. Bởi có quá nhiều thứ nặng nề mà em không nghĩ lời nói có thể bày tỏ được
ㅤ ㅤ ㅤ ㅤ ㅤ ㅤ ㅤ ㅤ ㅤㅤ ㅤ ㅤ ㅤ ㅤ ㅤ ㅤ ㅤㅤ ㅤ ㅤ ㅤ ㅤ ㅤ ㅤ

em chỉ mong bản thân có thể tự tìm được cách giải quyết hoặc chỉ đơn giản là một lối thoát

cho em.

Meidyn.
Автор

Đang học nhưng khi thấy thông báo của kênh, đọc tiêu đề, mình đã biết ngay vid lần này dành cho bản thân

Ttranghoangg
Автор

Video này, khiến mình nhớ đến người bạn thân cũ của mình - 1 người đã dạy cho mình biết cách vui vẻ là chính mình, là 1 nhân chứng sống cho việc Nói Thật sẽ mang đến niềm vui thực sự. Bạn ý đã đến bên mình rất sớm, từ hồi lớp 6, và thay đổi mình từ 1 con bé ít nói, nhút nhát thành 1 cô bé yêu đời, tự tin hơn. Ấy thế nhưng khi lên đại học, sau khi học xong, bạn mình chính xác là rơi vào tình trạng Mòn Mỏi này... rất tiêu cực, luôn so sánh bản thân thua kém bạn bè, gia đình thì luôn thúc ép bạn ý làm những điều bạn không muốn, công việc thì gặp những người sếp oái oăm khiến bạn mình kiệt sức. Thật sự mình có thể hiểu, nhưng không thể động viên hay vực dậy được người bạn của mình. Mình chỉ vui mỗi khi bạn ý có 1 tiến bộ mới, nhận thức tích cực hơn trong cuộc sống. Vì đôi khi mình quá tích cực, khiến bạn ý quay về tổn thương... nên tình bạn của chúng mình cũng không còn như trước nữa. Nhưng mình tin rằng, sau rất nhiều sự việc diễn ra, bạn ý sẽ hiểu mình luôn ở đây và ủng hộ bạn ý.

Giờ mình thấy bạn ý cũng đang nỗ lực học tập mỗi ngày. Có một thời gian bạn ý vừa nỗ lực vừa khóc vì mệt mỏi. Và rồi mình thấy bạn ý cũng đã buông bỏ sự cố gắng quá mức.

Mình nghĩ để vượt qua được sự Mòn Mỏi thì ai cũng phải cố gắng, cố gắng và mệt như muốn chết đi rồi... để biết giới hạn của mình ở đâu. Và sau khi chạm đáy ở đó, chúng ta sẽ tự rút ra được 1 bài học... không phải là từ bỏ điều mình đang làm vì nó khó quá, mà là từ bỏ cách mình đang làm vì nó không phù hợp. Bác Hồ từng nói 1 câu mà mình tìm cách ghi dấu vào trong đầu, đại ý câu đó nghĩa là: Chúng ta không thể sửa 1 con người, nhưng chúng ta có thể sửa cách làm của 1 con người. Vì vậy trong công việc, chúng ta cũng không nên chỉ trích, phán xét mang tính cá nhân, mà phải hướng dẫn, điều chỉnh cách làm việc sao cho phù hợp, hiệu quả. Hà cớ gì mà phải hạ bệ nhau xuống làm ảnh hưởng tới lợi ích chung của tập thể? Nếu biết có thể giúp người khác tốt hơn, tại sao bạn không làm?

Mình chúa ghét những người sếp thường xuyên mạt sát, hạ thấp nhân viên mà không bao giờ tìm cách động viên, hướng nhân viên tới cách làm hiệu quả hơn.

Chúng mình có thể làm được, nhưng bằng cách khác. Mình có thể đến đích, nhưng đi chậm hơn... thì cũng được, và điều đó có sao đâu? Miễn là mình còn sống, và có thể tiếp tục. Mình tin là bạn mình, rồi 1 ngày bạn ý sẽ đạt được điều bạn ý muốn, dù có nhiều khó khăn vất vả hơn.

Sau cùng, mình chúc cho các bạn có thể dần dần vượt qua được sự Mòn Mỏi vô vọng này, mình chỉ muốn nói rằng, trên đời này sẽ luôn có người có thể phù hợp và công nhận, yêu thương bạn. Chỉ là chúng ta đang quá kiệt sức và không thật sự tìm kiếm điều gì, không biết phải làm gì thôi... Kiên trì, không bỏ cuộc, sự mòn mỏi này rồi cũng sẽ qua. Ai cũng có những giây phút mòn mỏi, trống trải, kiệt sức như vậy... chỉ là ai may mắn có nhiều chỗ dựa tinh thần để vượt qua hơn.

Mình mong phước lành đến với tất cả các bạn ❤

trochuyencungvk
Автор

- Học vấn : tạm
- Tính cách : tệ
- Ước mơ : không
- Bạn bè : không
- Siêng năng : không
--- > Bản thân không biết bản thân ở hiện tại đang cảm thấy như nào . Không muốn làm gì cả, chỉ nằm dài và lướt điện thoại đến bữa lại ăn cơm và cứ thế tiếp tục một vòng lặp trong vô định . Bản thân không muốn tiếp xúc với mọi người vì nỗi sợ trong quá khứ, sợ nói không tốt, sợ nói n.g.u người khác sẽ ghét bỏ, sợ bị đánh giá . Nằm dài, suy nghĩ về chuyện quá khứ và mãi chẳng thoát ra nổi khỏi nó . Nó như cái bóng đè nặng lên mình khiến mình trượt dài trên dốc của sự vô định . Không biết khi nào bản thân mới có thể như trước . Hai từ " vui vẻ ", " hạnh phúc " với bản thân ở hiện tại là quá xa xỉ ngay cả một nụ cười cũng như vậy .

og_minhanh
Автор

Lướt YouTube, 35 tuổi vô tình thấy video nghe thử. Mình đã trải qua 2 năm trầm cảm, mỗi ngày tự chính bản thân đấu tranh cố gắng sống, cố gắng tích cực những người xung quanh không kết nối được. Không ai, không người thân nào chấp nhận việc bạn bị bệnh tâm lý, nó quá xa lạ.

thihongloannguyen
Автор

Là một người từng bị rối loạn nhân cách chống đối xã hội bây giờ thì khỏi rồi nhưng bản thân mình vẫn day dứt đau đớn và nhớ cái cảm giác trống rỗng dễ phát điên đó, đôi khi nghe được lời nói sáo rỗng, tự nhận bản thân có thể nghe được lời nói của thần, tự tạo ra tín ngưỡng, mất ngủ. nói chuyện với mọi người xung quanh một cách giả tạo, mình đã từng không còn cảm nhận được cảm giác hối hận, tự trách, lúc đó mình tưởng chừng như sắp phạm tội tới nơi. Mình đã mất ba năm để chữa trị mới có thể hòa nhập vào xã hội con người. Vì vậy nên mình đã rất trân trọng thế giới này, trân trọng cuộc sống và tính mạng của bản thân. "Hãy sống như đã từng sống" Nhưng có bao nhiêu người biết cách sống?

fishTasty
Автор

Bạo lực gia đình, bạo lực học đường, tình nhân bội bạc, nợ nần, bế tắc, ... mình đã trải qua cũng kha khá cung bậc trong đời, cảm giác còn lại trong lòng lúc này cũng trống rỗng, không vui, không buồn. Hiện tại, đạo đức đang suy đồi, vật chất và hình thức lên ngôi. Tình và tiền có thể không có nhưng mình tin mỗi người nhất định phải giữ được nhân phẩm, đạo đức và lòng biết ơn, đó là những giá trị quý giá nhất sẽ đưa ta đến với hạnh phúc và bình an đích thực. Đừng quên, người có thể bại, tâm không thể chết, cố lên nhé.

nguyentai
Автор

Ytb đề xuất podcast ngay lúc mình cảm thấy trông rỗng, nghe xong tự nhiên muốn khóc vì như đang tự sự về bản thân mình😊Cảm ơn podcast đã giúp mình nhận ra vấn đề và cảm thấy healing thật sự sau nhiều năm qua.

nguyennguyentanthuan
Автор

Tôi hiện đang mắc kẹt vào chính những vấn đề của cuộc sống mình, tôi cảm thấy mình sinh ra vốn dĩ đã là điều sai lầm, tôi muốn kết thúc tất cả nhưng tôi còn rất nhiều thứ cần phải làm, tôi cũng sợ việc nếu mình thật sự tutu thì gia đình tôi sẽ mang tiếng, xã hội sẽ nghĩ gì. Những điều ấy đã níu tôi lại khỏi những suy nghĩ tiêu cực kia. Tôi mong một ngày nào đó tôi có thể thừa nhận rằng mình ổn dẫu chỉ là 1 ngày

hangng-kt
Автор

"Cảm ơn cậu vì đã lắng nghe tận sâu bên trong tâm hồn tớ."

peaceful-lavender
Автор

Đã nhiều ngày, nhiều tháng hay nhiều năm qua, em dần thấy bản thân đang rơi vào một trạng thái không tên. Em thật sự không hiểu bản thân đã và đang làm gì trong cuộc sống không ngừng trôi chảy này. Vô định, mất phương hướng, lạc lõng... và hàng tá cảm xúc tiêu cực khác cứ kéo em xuống dần dần xuống vùng lầy. Trong khi bạn bè luôn nỗ lực bước tiếp về tương lai thì đôi chân của em vẫn lề mề đuổi theo vì sợ. Sợ rằng bị bỏ lại, sợ bị chê cười, sợ bị chỉ trích... khi chả làm gì cho nên cả. Hôm nay, thật hữu duyên, tập podcast này đến với em và khơi mở trong trí óc em nhiều điều, nhưng quan trọng nhất là giúp em nhân ra: Bản thân đang mòn mỏi. Đã lâu rồi em thật sự không tâm sự chân thành với ai về điều này, Mong rằng sẽ không ai phải rơi vào tình trạng này như em cả. Cảm ơn VSTN vì những giá trị anh chị truyền tải qua từng tập podcast đến mọi người, nhất là những trái tim với những vết sẹo lòng khó phai. Chân thành cảm ơn và chúc mọi người một ngày tốt lành.

tienthanhnguyenngoc
Автор

Đọc cmt mà nhiều bạn trẻ nghĩ có chiều hướng đi xuống vậy.
1.Bản thân rỗng tuếch? Thế là tốt. Vì bạn có thể đổ vào trong đó bất cứ thứ gì (cẩn thận với thứ bạn đổ vào).
(Xuất phát từ câu "A cup is useful when it is empty").

2. Biến mất? Không thấy ý nghĩa cuộc sống?
Cuộc sống nhàm chán?
Thế nên xem lại bản thân đã và đang trải qua những gì, chưa trải qua những gì.
Điều gì có ý nghĩa, điều gì không ?
Điều gì quan trọng, điều gì không?

Nếu ko thấy ý nghĩa cuộc sống, đơn giản là bạn chưa có nó, thế thì phải đi tìm nó. Mỗi người sẽ có 1 câu trả lời khác nhau.
Nhưng tựu chung lại: Ý nghĩa chỉ xuất hiện thực sự ở cuối hành trình, nên các bạn trẻ chưa thấy được ý nghĩa cuộc sống là hiển nhiên.
Bạn có thể cảm thấy 1 việc gì đó ý nghĩa và nỗ lực để hướng về nó. Còn để thấy ý nghĩa thực sự, phải trải qua quá trình (có khi lại rất dài bằng cả đời người).

3. Hồi mới vào đại học, lúc mới mất con mèo, mình thấy buồn đến mức muốn tự xxx đi cho xong. Nhưng mà lúc ấy gắng gượng, hết buồn rồi thôi.
Sau này lớn hơn, đi nhiều hơn, học nhiều hơn, nghiên cứu nhiều hơn, mới thấy rằng sống phải có khổ thì mới cảm nhận được giá trị của sự sung sướng.
Phải biết đến mất mát mới trân trọng, nâng niu sự sống.
Phải thấy thật đói mới trân trọng từng hạt cơm.
Quay trở lại chuyện con mèo, thì khi nhìn lại, mình đã lựa chọn: Phải sống thật tốt, để trân trọng những khoảnh khắc mà bản thân đã có cùng người bạn nhỏ này.
Hoặc kể cả có mất người thân đến mức muốn chết đi sống lại, thì người ở lại phải có bổn phận và nghĩa vụ sống tiếp, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người đã khuất, để sự tồn tại của họ, những giá trị của họ tiếp tục sống mãi. Bản thân những người có mối liên kết sẽ mang một ít (hoặc nhiều ) các giá trị này tiếp tục đến tương lai mai sau.

(Đoạn này các bạn search Gwen Stacy speech trong Spiderman 2 ấy).

4. Đừng sống vì cảm xúc. Nó rất thất thường và hay thay đổi theo tâm sinh lý. Hãy sống kỷ luật. Rồi bạn sẽ tìm thấy thứ mình cần, đôi khi ko phải thứ mình muốn.

5. Các bạn trẻ mới là trang giấy trắng. Đừng nên quá đặt nặng vấn đề thành tựu hay thành công. Hãy để bản thân được trải nghiệm nhiều, để bản thân được sống đúng nghĩa của sống.
Chứ trước năm 18 tuổi thì các bạn vẫn chỉ là 1 đứa trẻ thôi nôi nhìn thế giới qua đôi mắt của người khác (trừ các bạn phải đi lam lũ kiếm sống hoặc có hoàn cảnh đặc biệt).
Sống cho ra sống, chứ đừng tự hủy nhé các bạn.

p.s: cảm giác chạm vào sự sống mới chào đời nó thiêng liêng lắm các bạn ạ.
Và mong các bạn hãy học, đọc, trải nghiệm nhiều, ko ngại dấn thân thử những cái mới để trưởng thành, để bớt "chán" và cảm nhận được ý nghĩa cuộc sống, để có "cơ hội nhìn ra lựa chọn" được nỗ lực hết sức để thấy được ý nghĩa thực sự.

Thế giới thực sự rất rộng lớn.
Đừng bó hẹp tư duy.
Mấy cái trên mạng hay xã hội ngày nay, 50 năm trước, 100 năm trước, rồi cũng sẽ qua, quan trọng sau đó còn lại gì.

LinhNguyen-yvql
Автор

Cũng đã từng mắc kẹt trong trạng thái không tên đó, cảm giác mình khi ấy là sự trống rỗng gần như không còn tồn tại bất kỳ cảm xúc nào, cũng không bị ảnh hưởng bởi bất cứ tác động nào từ bên ngoài. Mỗi ngày vẫn sẽ thức dậy vào đúng 5h sáng, rồi lại bắt đầu 1 chuỗi các công việc như được lập trình sẵn, mình cứ sống như vậy suốt 5 năm liền, công việc cũ rích cứ lặp đi lặp lại. Mọi người xung quanh mình khi ấy, có người hỏi mình một câu đến giờ mình vẫn nhớ: "Em có ổn không?"
Lúc đó mình cũng rơi vào tự hỏi, liệu mình có đang ổn không? Xong rồi lại gạt đi như chẳng có chuyện gì, cũng chẳng để trong lòng.
Bạn bè của mình cũng ít dần đi, nhưng mà mình cũng không có ý nghĩ muốn nối lại mối quan hệ, thật sự là không để tâm kiểu có hay không cũng được.
Mình như tự vẽ ra 1 ranh giới để tách biệt với mọi người xung quanh, xem nó như "vùng an toàn", tới 1 ngày cái vòng tròn đó thu lại ngày càng bé, bao bọc lấy mình không còn kẽ hở nào, người ngoài không thể giúp, cũng chỉ có thể tự thoát ra.

Trạng thái này giống như nhộng sâu bướm vậy. Ví mình như con sâu, ăn những cái lá cảm xúc trống rỗng, bất lực, mệt mỏi, tới 1 thời điểm nhất định sẽ kết kén, mà cái kén này chính là tình trạng của mình, mình sẽ lột xác hoá bướm, bay ra khỏi "vùng an toàn" mà mình đã chọn, hoặc còn 1 hướng khác nữa, mình không phá kén thành công, chỉ có thể chết dần chết mòn trong cái kén ấy, không có 1 ai nhìn thấy mình nữa.

Mình cũng không chắc hiện tại mình đã thật sự ổn chưa, nhưng so với 5 năm trước, có lẽ mình đã tốt hơn nhiều rồi, có thể cảm nhận được thiện chí của mọi người, của thế giới này, không còn bó buột bản thân trong "vùng an toàn" chỉ có 1 mình mình nữa.

Dalziel
Автор

Podcast này như dành cho mình ấy nhỉ, chắc nhiều người cũng thấy như vậy ha?

kieuanh
Автор

hồi nhỏ thấy cái chết là cái j đó rất đáng sợ
khi lớn lên ta lại thấy cái chết không đáng sợ như ta nghĩ, nó thật ra cũng giống như 1 sự giải thoát

socvexauqua
Автор

Là một đứa trẻ 15 tuổi, mình tự nhận thức được bản thân mình đang thiếu sự công nhận từ cha mẹ, nhưng mình lại lưỡng lự nghĩ lại khi nhớ tới những lần bản thân chẳng hoàn thành công việc nên mới bị ba mẹ trách móc, dẫu bản thân mình vẫn luôn hoàn thành các công việc một cách tốt nhất mình có thể. Mình không biết đó là do bản thân còn quá trẻ con, hay do ba mẹ thiếu chia sẻ với mình. Người lớn đã từng là trẻ con nhưng trẻ con lại chưa bao giờ là người lớn cả

ngaoduong