Vì sao có những người dễ khóc, còn một số khác thì không?

preview_player
Показать описание
Đằng sau giọt nước mắt là cả một câu chuyện dài mà người ngoài cuộc không thể nào hiểu được. Mau nước mắt không có gì là đáng xấu hổ. Nhưng mong rằng cậu hãy quan sát từng đợt khóc của chính mình để nhận ra những dấu hiệu bất ổn và kịp thời tìm sự giúp đỡ.

Cậu xứng đáng được yêu thương nhiều hơn thế, và những giọt nước mắt lấp lánh ấy cũng nên được dành cho những điều đáng trân trọng hơn.
Рекомендации по теме
Комментарии
Автор

Hưởng ứng ngày Nước thế giới, Tupperware đồng hành cùng VSTN! trong chiến dịch "Sống bền" hạn chế rác thải nhựa một lần ra môi trường.

visaothenhipodcast
Автор

Em nghĩ chắc không ai tự nhiên ghét việc khóc. Chỉ khi ta bị giáo dục sai lầm từ nhỏ về những lần bị bắt nín khóc lúc cảm giác sợ hãi đã khiến xã hội có một cái nhìn sai về việc khóc. Tại sao người lớn lại luôn buộc những đứa trẻ kiềm nén cảm xúc thay vì quản lí cảm xúc vậy?

immawh
Автор

Khóc không đáng sợ, đau đớn, tổn thương mà không khóc được mới thực sự đáng sợ, khóc là liều thuốc chữa lành giúp chúng ta giải toả căng thẳng, vết khứa rỉ máu trong trái tim, hãy khóc và khóc thật lớn đi các cậu nhé ❤

PhươngDung-dk
Автор

mình là con trai, từ nhỏ mình đã khóc rất nhiều, bị bố mẹ mắng là khóc, bị đánh là khóc, ấm ức cũng khóc, ức chế tí là khóc. Bây giờ đã 27 tuổi nhìn lại thì mình đã khóc nhiều đến nỗi những giọt nước mắt đó cũng trở nên chay lì, giờ mình không còn rơi được 1 giọt nước mắt nào nữa, dù là trong đám tang của bà, người mình đã yêu thương biết nhường nào, nhưng mình vẫn không thể rơi nước mắt, mọi người đều nghĩ mình vô tâm kể cả cha mẹ. Từ đó nhận ra không phải có người dễ khóc, người không, mà là vì thời gian làm nó không còn có thể bộc phát ra ngoài được nữa, chỉ có thể dồn nén nỗi đau với khuôn mặt lạnh tanh mà thôi.

queerbee
Автор

Người nhạy cảm thì dễ tổn thương, khó kiểm soát cảm xúc cộng thêm overthinking là một combo bất hạnh. Và nhạy cảm cũng là một điểm mạnh. Nó giúp cho người ta dễ đồng cảm và thấu hiểu người khác. Nếu có thể học cách kiểm soát cảm xúc thì dễ trở thành 1 người có EQ cao rất có ích cho bản thân và xã hội. Chỉ là định kiến và sự tàn nhẫn của cuộc đời giết chết những người nhạy cảm từ bên trong khiến cho họ dễ thu mình lại và bị những vấn đề về tâm lý bào mòn. Chọn lọc mối quan hệ và học cách phớt lờ những ác ý là điều nên làm cho những bạn như thế này. Sách tâm lý, triết học khắc kỷ, thiền và yoga có lẽ cũng có ích.

rekeestak
Автор

Với mình khóc là một cách cực tốt để giải toả tâm lý. Có 1 thời điểm năm 2019 mình thấy mệt mỏi lắm, và vô tình xem 1 bộ phim mà khóc quá trời khóc. Sau đó thì tâm trạng mình dần dần đỡ hơn nhiều. Nghe video này đc có 2 phút mà mình cũng bắt đầu chảy nước mắt rồi nè. Mình không nghĩ khóc là yếu đuối hay gì, đơn giản nó là cảm xúc cần phải xả. Mà nhiều lúc thấy mau nước mắt cũng đáng yêu, ví dụ lúc khóc xong nhìn mình trong gương đến bật cười vì sao chỉ vì chuyện nhỏ thế mà cũng khóc, hâm thế cơ.

QuynhanhNguyen-mgtm
Автор

ngày bé
mỗi khi khóc, mình sẽ khóc khá lớn
và ba mẹ mình mà thấy sẽ kiểu: bộ ba mẹ ch.ế.t rồi hay gì mà khóc?
rồi từ bao giờ mình cũng không biết nữa, mình chỉ khóc khi một mình, và khi khóc cũng chỉ im lặng, dù cho có những lần khóc nhòe cả mắt, nghẹt cả mũi, mình cũng chỉ bình tĩnh mà thở bằng miệng, khóc một cách yên lặng, rồi lát sau lại quay về làm một "mình" mà mọi người thường thấy hàng ngày.

Rin-jbfs
Автор

Nhà mình từng dạy mình rằng: "Khóc là để khóc cho cha, cho mẹ khi họ mất". Có lẽ vì thế mà trong suốt thời cấp 2 tới khi mới bước lên đại học, mình đã nhịn, nhịn lắm. Dù trong lòng mình có trực trào, muốn gào lên nhưng mình cũng nuốt ngược vào trong cả. Nó..không thoải mái lắm đâu, nhưng mà mình cũng ko muốn làm buồn ba má mình nên cứ vậy thôi. Giờ thì mình như cái bình vỡ vậy, cũng gần nửa năm rồi mình bắt đầu đi chữa trị tâm lý, mình cũng dần cho phép bản thân mình khóc khi cần, cũng sống thật với mặt nhạy cảm trong mình để mình..không vỡ vụn thêm lần nữa..

Phamvioleta
Автор

Mỗi khi tớ khóc, mọi người trong gia đình đều bảo tớ thừa nước mắt, có thế thôi cũng khóc, tớ đã coi khóc là thứ tệ hại và khó chịu nhưng khi sau khi nghe xong tớ cảm thấy ổn hơn rất nhiều

anhminh
Автор

mình ghét việc khóc trước mặt mọi người xung quanh mình và kể cả người thân của mình nhưng tất nhiên ở một mình thì mình khóc rất nhiều, mình nghĩ là không nên chối bỏ cảm xúc của bản thân vì vậy cứ khóc thôi nhưng mình thấy mình càng khóc thì lại càng mệt mỏi, không giải toả được cảm xúc. Cho đến bây giờ mình mới nhận ra là mình chưa bao giờ khóc mà phát ra tiếng động hay biểu lộ cảm xúc gì trên khuôn mặt, chỉ có nước mắt mà thôi. Và chính vì như vậy, mỗi lần mình khóc thì tất cả các bộ phận trên cơ thể mình như co thắt lại, đau nhức đặc biệt là bụng và đầu của mình + suy nghĩ nhiều, mất ngủ khiến mình chẳng còn giải toả được cảm xúc của mình như bao người nói mà thay vào đó lại là một cảm giác mệt mỏi, stress hơn.

lychau
Автор

mình thích việc khóc một mình, hoặc nếu có vô tình khóc ở đám đông thì mình cũng mong đừng ai đến bên mà ôm ấp, an ủi. chỉ vì mình không thích việc phô diễn những cảm xúc theo định nghĩa của mình là tiêu cực ra cả. và mình cũng chẳng hề bị giáo dục sai hay sự tự nhận thức của bản thân về cảm xúc không đúng. chỉ là mình không thích.

lweyr
Автор

Em là một đứa mau nước mắt khi ở một mình hoặc những chuyện mà không để ý. Nhưng đối mặt với những chuyện hệ trọng, khi mà nhiều người cuống quýt thì em lại bình tĩnh không một giọt nước mắt. Nhưng giờ biết ơn vì mình cũng là một người dễ xúc động vì trái tim mình vẫn còn biết rung động.
Cảm ơn c vì bài chia sẻ <3

tamnhu.
Автор

"Cậu xứng đáng được yêu thương nhiều hơn thế"
Câu nói ấm áp nhất mà tôi từng đc nghe...😢

Nhuy_trannguyenn
Автор

Bằng một cách nào đó mà video này hiện lên sau một video đã khiên em khóc rất nhiều. Video đó nói về một bạn nữ đi cafe vô tình gặp được một người phụ nữ rất giống với người mẹ quá cố của cô ấy. Và thật may là cô gái mạnh mẽ ấy đã chủ động nói chuyện và xin được gửi một cái ôm đến người phụ nữ vừa lạ mà lại rất đỗi quen thuộc này. Em rất may mắn là còn mẹ nhưng nước mắt em cứ tuôn trào từ nãy đến giờ. Cảm ơn Vì sao thế nhỉ! một lần nữa vì video này ạ. Em cảm ơn rất nhiều.

nguyendinhdungkhl
Автор

mình rất dễ bị xúc động và hay khóc trước những điều rất đơn giản. nhưng cũng không phải mình sẽ dễ dàng cho ng khác thấy giọt nước mắt của bản thân, hay là khóc vì những điều vô lý.. mình khóc thường là vì những hành động cao đẹp mà mình vô tình nhìn thấy, khóc vì những người mà mình yêu thương, khóc vì mình hiểu được nỗi đau của ng khác.. và mình tin những giọt nước mắt đó là hoàn toàn xứng đáng. tại sao cta phải chối bỏ cảm xúc của mình khi đó là món quà tuyệt vời nhất mà thượng đế dành cho ta nhỉ😊

thynnkalimba_
Автор

Theo tớ nghĩ, ai trong số chúng ta ngồi ở đây và những người xung quanh ngoài thế giới bao la kia cũng có quyền được khóc, được bộc lộ cảm xúc thật của chính bản thân mình, bất kể là đàn ông hay phụ nữ.Bởi bộc lộ cảm xúc thật của bản thân sẽ giúp giải toả được phần nào áp lực trong học tập, công việc và cuộc sống của các cậu.

khlinh_
Автор

09.11.2023
mình là một đứa luôn muốn mang đến năng lượng tích cực tới mọi người, luôn muốn thể hiện sự sôi nổi nhất trong bản thân ra ngoài mặc dù vô cùng nhút nhát rụt rè. mình ở trên mạng chính là 200% tích cực trong người. tự tạo niềm vui tự cười tự an ủi chắc có lẽ là thứ mình làm hàng ngày hàng giờ. mình ghét bản thân luôn sống một cách vội vã mà không thể bình tĩnh nhìn nhận vấn đề, bất cẩn trong mọi việc. mình ít nghe podcast lắm nhưng lần này sẽ thử sống chấm lại, bạn mình đã gửi cho mình một chiếc pc khác nhưng tiêu đề podcast này thực sự khiến mình lập tức phải ấn vào nghe. cảm ơn Vì sao thế nhỉ vì khiến cho mình thay đổi suy nghĩ à thì ra không phải mỗi mình như vậy.

từ khi bắt đầu cấp hai đến giờ cũng đã gần sáu năm, mình cũng không biết từ khi nào mình lại nhạy cảm tới vậy bất giác rơi nước mắt. mình còn nhớ có một buổi sáng xem được một đoạn phim ngược mà khóc cả giờ sau đó lại đi xem mấy video buồn buồn khác thế là khóc nguyên cả buổi:) podcast này như nói lên lòng mình vậy giống gần như mọi điều. khóc xong là tự soi gương tự cười thấy mắt mình đỏ lên xấu quá dặn mình lần sau sẽ không được khóc nữa (lần nào cũng vậy kìm nén hết rồi chui vào phòng khóc hết nước mắt xong tự nín tự an ủi) nhưng mình lại không phải đứa hay suy nghĩ (mình cũng muốn tự tạo áp lực cho bản thân) khóc xong là hết là trôi hết đi nỗi buồn khi ấy.

dạo này mình gặp một số chuyện khó chấp nhận. từ giờ mình sẽ khác, mình sẽ học cách ít khóc lại phải thế mình mới cố gắng mọi chuyện được hơn nữa! từ giờ mình cũng sẽ ghé qua đây nghe podcast nhiều hơn, cảm ơn 🤍

ps: lan man một hồi cũng chả biết mình viết gì nghĩ trong đầu cái gì là mình viết ra thế đó:(

_yel
Автор

Tớ trượt 2 lần thi đại học. Khi biết kết quả tớ đã tát thật mạnh vào mặt, đập đầu vào tường, cào cấu người mình chỉ mong rằng đó là mơ, nếu mình đau mình sẽ tỉnh lại. Nhưng không, nó là sự thật. Tớ chỉ có thể nằm đó và khóc. Tớ khóc rất nhiều đến mức không còn nước mắt để tuôn ra nữa. Sáng hôm sau tớ trốn trong chăn cho đến khi nhà không còn ai. Mắt tớ sưng húp nhìn vào thấy buồn cười ghê. Nhưng đã là chuyện của mấy năm về trước rồi giờ tớ đã ổn hơn và nhận thấy rằng đôi khi không thể khóc được mới là chuyện đau khổ.

Odayconhachayne
Автор

Mình cũng đâu muốn khóc đâu, đặc biệt là khóc trước mắt người khác mình đã nhịn và kìm nén nhưng đến lúc mình không nhịn được nước mắt đã trào và tuôn ra ngoài nhưng họ coi đó là sự yếu đuối, sợ hãi, nhát gan và chẳng có gì phải khóc vì điều đó là bình thường, mình không nghĩ mình lại dễ khóc đến vậy, mỗi lần có chuyện gì mình kìm nén rất nhiều nhưng trong lòng mình mang cảm giác khó chịu, không ai hiểu và nắng nghe mình cả lên mình cũng chỉ biết khóc để giải tỏa hết những gì mình đã chịu đựng 😊

rei
Автор

Mình ghét việc khóc nhưng đôi khi chính việc khóc làm mình cảm thấy như bản thân còn tồn tại. Mình từng bị bắt nạt cô lập, lợi dụng khi còn đang học cấp 1, khoảng thời gian đó thật sự là góc khuất của mình, ba mẹ ở quá xa để có thể lo đc, ông bà thì k hề quan tâm lại còn to tiếng quát "m khóc cái gì, t k có rảnh lo ba việc này đâu, ..." thầy cô cũng k để tâm chỉ giải quyết qua loa bắt mình phải hoà nhập với đám đó. Khi trở về với ba mẹ thì mình từ dáng vẻ tự tin đã hoá tự ti lúc nào không hay, trong quá trình phát triển thì câu nhiều nhất mình được nghe là con phải mở lòng ra phải hoà nhận và tự tin lên, đương nhiên họ chỉ có thể nói miệng, mình k trong mong gì vào việc họ nhận ra vấn đề trong tấm lý mình, càng lớn mình càng thu mình lại không sẻ chia gì với ba mẹ quá nhiều, hiểu chuyện đến mức họ coi đó là điều hiển nhiên phải làm, điều mình có thể làm những lúc đó là khóc, có khi vài lần trong ngày, lắm lúc chỉ vì chút chuyện lại trở nên suy sụp rồi phát ốm, song đôi khi có 1 vài chuyện nhỏ mà họ quát mắng mình 1 cách vô lý, mình không thể nhịn nổi nữa và phát nổ rồi cứ thế quấy khóc thì họ lại cho rằng là bản thân mình đang nổi loạn và chỉ có quát mắng mình, riết rồi mình càng ghét việc rơi nước mắt hơn bởi cảm giác nó thật sự vô dụng và chỉ thể hiện sự yếu đuối của mình mà chả được gia đình công nhận đôi khi còn bị quát lại ấy chứ, mình tự hỏi sự nhạy cảm này là 1 món quà hay chính là mồ chôn cho chính mình nữa. Nhưng giờ mình vẫn thực sự mừng vì mình vẫn còn khóc được, bởi mình lo 1 khi mình k thể khóc được nữa thì mình còn có thể là chính mình không hay chỉ là 1 vỏ rỗng vô hồn với sự vô cảm và trống rỗng

seizs
join shbcf.ru